Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0062

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0062: Sơ nhập Q.∪.ỷ Vực
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Trời đã về chiều, bầu trời các vùng phụ cận Phong Đô âm u khác hẳn bên ngoài, tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc giăng kín như báo trước một điều gì chẳng lành. Đêm tối chính là thời khắc của q.∪.ỷ vật, bốn phía âm phong thổi từng cơn, văng vẳng đâu đó tiếng kêu gào của lệ q.∪.ỷ kinh động hồn phách con người, khiến môn hạ của tứ viện vừa mới đến đây đều cảm thấy lo lắng bồn chồn.

Trước lối vào Q.∪.ỷ Phủ, lts cùng Tử Dương Chân Nhân đã hoàn tất việc chuẩn bị. Nhóm người đã phân ra hai bên, lặng lẽ chờ đợi Huyền Ngọc Chân Nhân phát hiệu lệnh. Nhìn khắp mười một người của hai nhóm, Huyền Ngọc Chân Nhân lên tiếng: "Đây là lần đầu tiên chúng ta đến Q.∪.ỷ Vực, hành trình nguy hiểm lại thêm vô số q.∪.ỷ vật chặn đường, mong mọi người cùng đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải gian khó này, để nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi. Nhân đây, ta chúc tất cả thuận buồm xuôi gió, khải hoàn trở về. Mọi người lưu ý là phong ấn chỉ giải khai trong giây lát rồi đóng lại ngay lập tức, vì vậy phải vượt qua phong ấn kịp lúc trong một khắc thời gian giải khai. Tất nhiên lúc đó lũ q.∪.ỷ vật sẽ xuất hiện rất đông, nhưng chúng ta đã thiết lập trận pháp ngay nơi đây để cản trở, đẩy chúng thối lui. Trong chớp mắt đó, mọi người phải nắm lấy cơ hội để tiến nhanh vào Q.∪.ỷ Vực. Còn về sau thế nào, hoàn toàn dựa vào bản lãnh của mỗi người mà thôi. Cố gắng lên, sự an toàn của nhân giới được giao phó cho các người đó".

Tử Dương Chân Nhân trầm giọng: "Xin yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ". Liễu Tinh Hồn nghe vật tiếp lời: "Bất kể con đường phía trước nguy hiểm thế nào, chúng tôi cũng sẽ dũng mãnh thẳng tiến, nhất định lấy lại Phong Hồn Phù".

Ánh mắt Huyền Ngọc Chân Nhân thoáng hiện nét lo âu, nhìn khắp mọi người nhẹ giọng: "Phía trước hung hiểm, mọi người hãy bảo trọng". Nói xong liền dẫn đầu, tiến vào hang sâu dẫn đến Q.∪.ỷ Phủ. Lục Vân đi phía sau Tử Dương Chân Nhân, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt theo sát chàng, Hứa Khiết cùng Vân Phong đi chót. Đối diện, Liễu Tinh Hồn dẫn theo Kiếm Vô Trần, Lãnh Gia Hào, Tất Thiên, Đỗ Lực bốn người cùng nhóm người Lục Vân song song tiến bước.

Bước vào sâu bên trong, mọi người nghe thấy âm phong gào thét, q.∪.ỷ khí ngập tràn trong không gian, hai bên vách đá tối đen, lại phát ra ánh sáng lập lòe như ma chơi, âm u q.∪.ỷ dị đến cực độ. Gió ù ù thổi, lạnh buốt thấu xương khiến mọi người ai cũng run rẩy, phải vận công hộ thể, trục xuất bớt khí âm hàn.

Trải qua một đoạn đường rất dài, mọi người cuối cùng đã tới cửa xuất nhập Q.∪.ỷ Vực. Nhìn kỹ thấy vô số đệ tử Dịch Viện ở xung quanh đang bận rộn bố trí trận pháp để lưu giữ q.∪.ỷ vật. Các cao thủ còn lại của tứ viện đều tập trung hết tại đây, thận trọng quan sát hết mọi động tĩnh xảy ra.

Lục Vân chăm chú dò xét cửa động, chỉ thấy một màn sáng hình Thái Cực Đồ loang loáng rực lên hai màu xanh đỏ, kết thành phong ấn như một cái lưới khổng lồ đường kính khoảng ba trượng, giăng kín toàn bộ lối đi vào cửa động. Lúc này, tấm lưới ánh sáng đó đang rung động kịch liệt, vô số q.∪.ỷ ảnh mày đen bị tấm lưới chặn lại, rống lên vì đau đớn và giận dữ, điên cuồng đánh phá vào. Ngoài biên, một số góc đá vỡ tan thành bột vụn, tấm lưới bắt đầu bị phá rách, một số ít q.∪.ỷ vật đã đột phá phong ấn xông ra ngoài.

Huyền Ngọc Chân Nhân sắc mặt trầm trọng, nhìn khắp một lượt dõng dạc nói: "Bây giờ mọi người chuẩn bị, ngay lập tức tập trung tại vách đá phụ cận, chia ra hai bên trái phải. Đợi khi phong ấn bị phá, phải ráng hết sức trụ lại tại chỗ rồi thừa dịp tiến vào trong. Những người còn lại, toàn bộ rút ra sau đạo phong ấn thứ nhất, tùy tình hình mà xử lý. Hành động đi!". Nói xong, dẫn những người còn lại lui về phía sau.

Tử Dương Chân Nhân lớn tiếng nói: "Mọi người chú ý, toàn bộ sẵn sàng c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, tiến lên ba trượng, chờ đợi thời cơ!". Nói xong, trường kiếm trong tay loang loáng hồng quang sáng chói, thân hình đáp xuống trước ba trượng, nhanh chóng tiếp cận cửa động. Phía sau, Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Vân Phong cả năm người bảo kiếm trong tay, cùng nhau tiến lên phía trước tự chọn lấy vị trí, cẩn thận phòng thủ.

Lúc này phong ấn đã bắt đầu hư hỏng, từ phía sau, Huyền Ngọc Chân Nhân cũng đã sẵn sàng ra lệnh phát động đạo phong ấn thứ nhất của trận pháp. Ở cửa ra, âm phong gào rúm q.∪.ỷ khí xoáy mạnh khiến người ta phải hoảng sợ. Sự k.h.ủ.ᥒ.g b.ố càng lúc càng tràn ngập, q.∪.ỷ khí âm u càng lúc càng lại gần, không khí như đè nặng xuống khiến cho đám người Lục Vân vội bế hô hấp, vân chân khí hộ thể, giới bị cao độ.

Đột nhiên quang hoa với hai màu xanh đỏ lóe lên trong chớp mắt, rồi ảm đạm hẳn đi, một màu đen tối lan tràn khắp động khẩu. Vô số bóng đen cùng với lệ khí âm u, vô số oan hồn kêu gào than khóc dầy đặc mỗi góc động. Hắc khí tràn đầy nhanh chóng phủ xuống đám người Lục Vân với khí thế cực kỳ hung mãnh làm mọi người giật mình. Đương trường, Hứa Khiết tỏ ra sợ hãi nhất, †.h.â.ᥒ †.h.ể yếu ớt run rẩy.

Thấy sư muội sợ hãi, Thương Nguyệt toàn thân phát ra một luồng khí thế cường đại tức thời bao bọc lấy Hứa Khiết. Khiếu Nguyệt thần kiếm ánh sáng rực rỡ một màu hoàng kim, một nhát quét sạch vô số q.∪.ỷ vật. Đồng thời tự những người khác cũng toàn lực thi triển pháp quyết, cùng hướng tới lũ q.∪.ỷ vật tới tấp đánh g.ï.ế.✝. Tuy nhiên do lũ q.∪.ỷ vật đông nghẹt ngay cửa động với đủ các chủng loại, từ cấp thấp nhất là q.∪.ỷ hồn, kế đến là q.∪.ỷ binh, q.∪.ỷ linh, q.∪.ỷ tướng, q.∪.ỷ mị đều có đủ cả, điều kỳ lạ là không thấy sự xuất hiện của Q.∪.ỷ Tiên, nên không thể g.ï.ế.✝ hết được.

Một đám q.∪.ỷ vật đông không biết cơ man nào mà kể bay thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã xông vào nơi mà Huyền Ngọc Chân Nhân bố trí đạo phong ấn thứ nhất của trận pháp. Tức thời thanh quang lóe sáng, đa số q.∪.ỷ vật lao vào trận pháp lập tức hóa thành làn khói, tiêu tan không dấu vết. Sau một trận xung kích điên cuồng không thành công, lũ q.∪.ỷ vật lao ra cửa với tốc độ chậm hẳn đi, tựa hồ chúng đã hiểu là phải liên thủ mới phá được phong ấn. Mọi người chỉ thấy vô số hắc ảnh tại không trung từ từ biến đổi hình dạng, cuối cùng tại thành một mũi khoan nhọn hoắt. Mũi khoan đó quay tròn với tốc độ cực cao, lao về hướng phong ấn với khí thế cực kỳ mãnh liệt, ngay cả khi hắc sắc quang mang va chạm với thanh sắc quang mang thì phát ra ánh sáng chói mắt, như một trận pháo hoa rực rỡ giữa lưng chừng không, thập phần mỹ lệ.

Tiếng q.∪.ỷ khóc tru tréo vang vọng khắp không trung, q.∪.Á.ï ɗ.ị vô cùng. Đợt công kích đầu tiên đã thất bại, lũ q.∪.ỷ vật lại tiếp tục đợt công kích thứ hai. Cùng một phương thức, cùng một kết quả, không đếm xuể số q.∪.ỷ vật đã bị †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† và số còn lại hiện là bao nhiêu nữa, chỉ thấy chúng hết lần này lại đến lần khác, cứ điên cuồng tấn công theo cùng một cách.

Thấy bọn q.∪.ỷ vật như điên như cuồng, mọi người đều có cảm giác vạn phần bất an. Nếu cửa khẩu vào nhân giới này bị bọn chúng đả thông thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào cũng không thể hình dung ra nổi. Lúc này, lũ q.∪.ỷ vật xông ra ngoài cũng từ từ giảm bớt. Thời cơ đã đến, Tử Dương Chân Nhân liền nói lớn: "Mọi người hãy toàn lực xông lên, cơ hội đến rồi, tiến lên!". Nói xong, toàn thân hồng quang lóe lên, kiếm khí đỏ rực bay lượn tung hoành trong động. Mọi người cũng đồng thời phát động tấn công theo, không kể tính mạng xông vào Q.∪.ỷ Vực.

Trong lòng động, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ chói mắt, vô số kiếm quang với uy lực cực hùng mạnh quét sạch tất cả. Tuy nhiên, trong giờ phút này, kiếm quyết lại không hiệu quả. Chỉ thấy vô số q.∪.ỷ ảnh bị c.h.é.ɱ thành nhiều mảnh, nhưng trong chốc lát lại khôi phục nguyên trạng, rồi tiếp tục tấn công họ. Trong số những người ở đây, ngoại trừ Kiếm Vô Trần, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt với ba thanh thần kiếm đủ sức sát thương q.∪.ỷ vật, chỉ còn thêm Lục Vân với Như Ý Tâ.Ɱ h.ồ.ᥒ kiếm và Vân Phong với Trảm Phong bảo kiếm, là có khả năng uy h.ï.ế.p lũ q.∪.ỷ vật. Còn kiếm của những người khác, đối với hồn phách vô hình vô thể không hẳn là vô dụng, nhưng hiệu quả rất ít. Tất cả chỉ dựa vào tu vi của bản thân mới có thể đả thương, hoặc †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† q.∪.ỷ vật. So với nhóm năm người Lục Vân với thần kiếm trong tay, cách biệt rất xa. Ngay như thần kiếm của Lục Vân sở dĩ có thể gây uy h.ï.ế.p với lũ q.∪.ỷ vật, chủ yếu là do kiếm đã dung hợp tinh hoa của Huyền Thiên Kiếm vào bên trong, có khả năng uy h.ï.ế.p chí mạng đối với lũ q.∪.ỷ vật. Hoặc Trảm Phong Kiếm trong tay của Vân Phong, nhờ vào tiên khí nên có sức khắc chế to lớn đối với q.∪.ỷ vật, cộng thêm sở trường chính của Vân Phong là Trảm Yêu Diệt Ma Kiếm chuyên khắc chế y.ê.∪ m.⩜ q.∪.ỷ quái.

Lục Vân thấy mọi người bị cầm chân tại chỗ không cách nào tiến lên được, tâm lý hơi xao động, nói lớn: "Vân Phong bảo vệ Hứa Khiết, sư phụ theo sát Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, để tôi đi trước mở đường, mọi người nhớ theo sát". Nói xong nhìn qua nhóm người Liễu Tinh Hồn, thấy nhóm đó do Kiếm Vô Trần đi mở đường.

Lục Vân toàn thân hồng quang rực sáng, thần kiếm Như Ý cấp tốc vung lên. Tiếng kiếm ngân lên vang vọng khắp trời, hồng quang óng ánh như ngọc tỏa thành bức màn phủ trùm bên ngoài. Đa số q.∪.ỷ vật cảm thấy khí tức đáng sợ trên người Lục Vân rối rít lẩn tránh, một số q.∪.ỷ vật không tránh kịp, toàn bộ hóa thành tro bụi dưới màn kiếm quang. Lục Vân nhân cơ hội tiến lên vài thước, Như Ý kiếm sáng chói bay lượn khắp trời, ngang dọc đan xen, triển khai sát giới, mở con đường m.á.∪ về phía trước. Phía sau, năm người Tử Dương vội tiến lên, bám theo thân ảnh Lục Vân rồi khuất dần trong lối vào.

Sau một thời gian dài ra sức đánh g.ï.ế.✝, cuối cùng Lục Vân cũng đã dẫn mọi người thoát khỏi sự bao vây của q.∪.ỷ vật. Trong lúc rối loạn, họ chọn đại một hướng cuống cuồng bước tới, không có thời gian chú ý đến nhóm người Liễu Tinh Hồn, vô tình đã tách ra khỏi nhóm Lục Vân, hai bên giờ đã mất đi tung tích của nhau.

Tụ họp sau khi cuộc tiến nhập thành công, Tử Dương Chân Nhân cất tiếng: "Tốt rồi, tạm thời đã thoát khỏi lũ q.∪.ỷ vật điên cuồng đó, mọi người hãy nghỉ ngơi một chút. Lần đầu đặt chân đến đây, mọi người nên lưu tâm đến tình hình xung quanh xem có gì khác biệt với nhân gian". Lời vừa dứt, mọi người mới bắt đầu quan sát kỹ cảnh sắc bốn bên, trước đó do toàn bộ tâm trí để vào việc đánh g.ï.ế.✝ cho nên không ai chú ý đến, lúc này nhìn lại mới thấy so với nhân gian có sự khác biệt rất lớn.

Lục Vân quan sát xung quanh một cách kỹ lưỡng, phát hiện nơi đây rộng lớn vô cùng, địa hình thay đổi đột ngột, kiếm không ra một cành cây ngọn cỏ, chỉ thấy trơ trọi đá với đá. Bốn phía một màu đen âm u, ngoài mười trượng thì không thể thấy rõ được cái gì. Trên cao một vầng thái dương đen tối treo giữa không trung, không hề thấy bất cứ tia sáng nào, không gian như đang ở lúc trời chập choạng. Bốn phía âm phong gầm rú phẫn nộ, xoáy vào tau là tiếng q.∪.ỷ gào lúc có lúc không. Tại nơi hoang vắng mênh ɱ.ô.ᥒ.g này, gió lạnh thấu xương, âm khí phảng phất khắp nơi.

Lục Vân âm thầm phát ra ba đạo Ý Niệm Thần Ba nhanh chóng phân tán khắp nơi, trong chớp mắt chàng đã phát giác vô số q.∪.ỷ vật đang lượn lờ khắp xung quanh. Lục Vân tiếp tục thăm dò, không lâu đã phát hiện một số lượng lớn q.∪.ỷ vật ở tại hướng trước mặt đang đến truy cản với tốc độ rất cao, cực kỳ đáng sợ. Lũ q.∪.ỷ vật này không dưới một ngàn, mà sát khí của tên q.∪.ỷ vật dẫn đầu rất nặng, xem ra hắn không phải dạng tầm thường.

Nhìn mọi người, Lục Vân nói: "Chúng ta hãy tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi, có một lượng lớn q.∪.ỷ vật đang đuổi tới đây, chúng ta phải di chuyển địa điểm ngay lập tức. Trong Q.∪.ỷ Vực âm khí rất nặng, mọi người ngàn vạn lần phải nhớ vận công hộ thể, nếu để q.∪.ỷ khí xâm nhập sẽ rất phiền phức". Truyện Tiên Hiệp -

Tử Dương Chân Nhân nhìn khắp xung quanh, không thấy mảy may gì cả, không rõ nguyên do bèn hỏi: "Đâu có động tĩnh gì đâu! Lục Vân, làm sao con biết có q.∪.ỷ vật đến gần?". Ông vừa nói xong, mọi người đều nhìn Lục Vân chăm chăm, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.

Lục Vân bình tĩnh nhìn khắp xung quanh, nhẹ giọng: "Ở đây so với nhân gian không giống nhau, âm khí rất nặng, chúng ta chỉ cần lưu tâm đến khí lưu xung quanh xem xét mật độ phân bố của q.∪.ỷ khí, là có thể phát hiện ra được rất nhiều điều. Con tin rằng Vân Phong phải rất tinh thông chuyện này, hắn nhất định đã phát hiện ra rồi".

Lâm Vân Phong bật cười, thấy mọi người đều nhìn sang mình, vừa cười vừa nói: "Lục Vân, huynh đừng có đùn đẩy sang cho đệ nữa. Đích xác là đệ có phát hiện một ít động tĩnh, nhưng là do luyện tập Âm Dương Pháp Quyết. Môn này có tác dụng cảm ứng đối với q.∪.ỷ vật. Phần huynh làm sao mà nhận ra, huynh lo mà giải thích cho rõ đó".

Lục Vân trừng mắt với hắn, đoạn liếc sang bên trái: "Thời gian không còn nhiều, mọi người mau chóng rời khỏi đây. Về việc phát hiện q.∪.ỷ vật bằng cách nào thì mọi người cứ theo như cách tôi nói khi nãy, tự nhiên sẽ thu được kết quả. Thôi, mau rút lui". Nói xong, chuyển thân theo hướng ngược lại, ngự kiếm phi hành.

Đoàn người theo sau Lục Vân, sáu đạo quang mang xẹt ngang qua không trung u ám như cầu vồng lưng trời. Giữa tầng không, Ngạo Tuyết lên tiếng: "Chúng ta đến đây không phải để chạy trốn, mà tìm cách để đến Q.∪.ỷ Vương Thành. Không như ở nhân giới, nơi này đối với chúng ta hoàn toàn xa lạ, địa thế lại hết sức phức tạp, cơ hội để tìm ra Q.∪.ỷ Vương Thành thật là mong manh, mà thời gian thì lại có hạn. Chúng ta nên tìm kiếm biện pháp khác khả thi hơn".

Tử Dương Chân Nhân nói: "Ngạo Tuyết nói đúng lắm, chúng ta có vẻ như khó đạt đến mục tiêu được. Mặc dù truyền thuyết nói rằng Q.∪.ỷ Vực không rộng lớn như nhân gian, nhưng chắc rằng cũng không nhỏ. Nếu như khi chúng ta tìm ra được Q.∪.ỷ Vương Thành, e rằng lúc đó Phong Hồn Phù đã bị tiêu hủy. Lúc đó thì đâu còn ý nghĩa gì nữa?".

Vân Phong lên tiếng hỏi: "Mọi người đã nói khá đầy đủ, nhưng chúng ta vừa mới vào Q.∪.ỷ Vực, đối với nơi đây vẫn còn xa lạ lắm, trước tiên nên có một sách lược. Nếu chúng ta cứ hành động không định hướng, có khả năng rơi vào sự bao vây của đại quân q.∪.ỷ vật, lúc đó thì sợ rằng thoát thân cũng khó, nói gì đến việc tìm kiếm Phong Hồn Phù". Mọi người suy nghĩ, cũng tự thấy là đúng, nhưng chưa biết làm sao, tất cả đều trầm tư.

Thương Nguyệt một mặt tiến lên trước, một mặt chú ý cảnh sắc xung quanh. Ngắm nhìn thế giới âm u ảm đạm, tâm trí nàng không khỏi dâng trào lên những nỗi niềm thê lương. Nhìn về phía Lục Vân trước mặt, Thương Nguyệt nói một cách tự nhiên: "Muốn kiếm Q.∪.ỷ Vương Thành, chúng ta chỉ có hai cách, một là tự mình tìm kiếm, hai là tìm người để hỏi. Dĩ nhiên ở đây, muốn hỏi thì phải kiếm q.∪.ỷ hồn".

Lục Vân nghe xong liền nói: "Thương Nguyệt nói rất chính xác, việc hiện tại chúng ta phải làm là, trước tiên tạm thời tránh lũ âm binh q.∪.ỷ linh, sau đó kiếm cơ hội bắt giữ một con q.∪.ỷ vật đơn lẻ, hy vọng từ miệng nó có thể truy vấn một chút tin tức". Nói xong, đột nhiên thu kiếm dừng lại, đáp xuống một ngọn núi nhỏ. Thận trọng xem xét xung quanh, Lục Vân hướng xuống nói với mọi người: "Tạm thời chúng ta dừng lại tụ họp ở đây, đệ vừa nghĩ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Mọi người hãy cùng suy nghĩ xem có thể tìm ra phương pháp nào tốt để giải quyết không". Nói xong Như Ý kiếm trong tay bay vọt lên trên, tức thời hồng quang tỏa sáng, Như Ý Tâ.Ɱ h.ồ.ᥒ kiếm tự động lượn vòng giữa không trung.

Mọi người thần tình cổ quái nhìn về phía Lục Vân, không hiểu nổi hắn làm như thế để làm gì. Tử Dương Chân Nhân nhìn thần kiếm bay lượn quanh mọi người, nhẹ giọng hỏi: "Lục Vân con làm như vậy, nhất định là có mục đích gì đó. Con nên giải thích với mọi người, cũng là để mọi người chúng ta khỏi phải mê hoặc không rõ. Hơn nữa, con nói là đã phát hiện một vấn đề rất nghiêm túc, không biết đó là vấn đề gì, nói ra để mọi người cùng thương nghị".

Lục Vân ngắm nhìn vầng thái dương màu đen nơi chân trời, nhẹ giọng: "Chúng ta đến nơi đây, thời gian không có nhiều. Tại nhân gian giới còn có thể biết được trời sáng đêm tối, phân biệt được thời gian, nhưng nơi đây không có sự thay đổi rõ ràng, đó là điểm thứ nhất. Thứ hai, con phát hiện nơi đây âm khí cực nặng, mọi người luôn vận công hộ thể nên không thể phát giác được. Chỉ cần chúng ta thu lại hộ thể chân khí, lập tức có thể cảm giác được âm khí nơi đây không biểu hiện rõ ràng, nhưng lại có sức xâm thực cực mạnh. Nếu bắt chúng ta phải liên tục vận công hộ thể, thử hỏi liên lục trong ba mươi ngày liên tiếp, chúng ta có khả năng duy trì một mạch như thế không? E rằng đây là một vấn đề thực sự nghiêm trọng".

Mọi người nghe nói, cùng thử thu lại chân khí, cẩn thận cảm thụ toàn bộ xung quanh. Chỉ một lát sau, Vân Phong sợ hãi kên lên: "Thật là lợi hại, khí tức âm u này tựa như là khí cực hàn, chỉ sau một chút thời gian đã làm cho m.á.∪ huyết toàn thân ta chảy chậm lại, cơ thịt co cứng, thật là đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng chúng ta gặp phiền phức rồi".

Hứa Khiết lên tiếng hỏi: "Ở hoàn cảnh như hiện nay, nếu chúng ta không liên tục vận công hộ thể, thì còn có cách nào khác?". Nghe câu hỏi này mọi người đều trầm mặc im lặng, ai cũng không thể tìm ra được biện pháp nào tốt.

Sau khi mọi người trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Như Ý kiếm bên trên phát ra một tiếng kiếm ngân, âm thanh vui tai. Ngước lên, cả sáu người thấy Như Ý kiếm hồng quang loang loáng rực rỡ, chỉ thấy nó đã dừng quay, mũi kiếm chỉ về phía trước mọi người, đứng im bất động.

Lục Vân sắc mặt trầm ngâm, nhìn mọi người một lượt: "Vân Phong, đệ bây giờ nhanh chóng vận công điều tức ngay tại đây, xem thử Q.∪.ỷ Vực có giống như nhân gian giới hay không, để hấp thụ năng lượng xung quanh, bổ sung chân nguyên bị tiêu hao. Điều này rất quan trọng, quan hệ đến sự thành bại của lần hành động này. Bây giờ đệ hãy mau chóng bắt đầu, tại đây có chúng ta phòng thủ, đệ cứ yên tâm mà thử nghiệm".

Vân Phong nghe nói, hiểu rõ sự tình có quan hệ trọng đại, không nói một lời ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận công điều tức. Bên cạnh, năm người đều trường kiếm trong tay, cẩn trọng chú ý động tĩnh phía trước.

Âm phong gào thét, hắc khí ùn ùn giăng kín khắp nơi, một luồng q.∪.ỷ khí âm u trong nháy mắt xuất hiện xung quanh nhóm người Lục Vân, bao quanh sáu người bọn họ. Vô số lệ q.∪.ỷ đáng sợ kêu gào, âm thanh q.∪.Á.ï ɗ.ị kinh hồn như vô số mũi tên nhọn đ.â.ɱ sâu vào tâm linh của mọi người. Lục Vân sắc mặt âm trầm, Như Ý Tâ.Ɱ h.ồ.ᥒ kiếm trong tay khoa lên một luồng huyết sắc hồng quang như bão tố bay ra. Kiếm khí mạnh mẽ mang theo khí thế chấn hồn liệt phách, trong chớp mắt q.∪.ỷ khí âm u ở trước mắt toàn bộ đã bị thổi tan, ngay lập tức vô số q.∪.ỷ binh ào ạt xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn thấy trước mắt một đoàn ào ạt áp tới, Tử Dương Chân Nhân cùng năm người lòng bỗng chùng xuống, thần tình hiện rõ vẻ trầm trọng vô cùng. Cẩn trọng xem xét, số lượng q.∪.ỷ binh chí ít cũng phải trên một ngàn, gồm ba tầng bao vây sáu người vào giữa, thống nhất về trang phục, thống nhất về trường thương khiến người ta không khỏi nay sinh ra một thứ cảm giác đối mặt với quân binh.

Lục Vân cảnh giác nhìn một q.∪.ỷ ảnh ở ngay phía trước. Chỉ thấy đó là một q.∪.ỷ ảnh cao lớn, một chiếc áo dài như ảo như thực được mặc trên thân, một vẻ anh tuấn lãnh khốc trên gương mặt, hai mắt màu xanh lục láp lánh kh.ï.ế.p người. Tay hắn cầm chặt cây trường thương dài một trượng tám, lấp lánh ánh đen, thập phần q.∪.ỷ dị. Lúc này có lạnh lùng nhìn sáu người Lục Vân, một môi mím lại, nét mặt tàn khốc. Vừa nhìn qua, Lục Vân đã biết con q.∪.ỷ này chính là thống lĩnh của đám q.∪.ỷ binh, xem ra nó cũng thuộc loại khó đối phó.

Tử Dương Chân Nhân nét mặt âm trầm, xem xét số q.∪.ỷ quân ở trước mặt, trầm giọng: "Moi người hãy cẩn thận, nơi đây với nhân gian không giống nhau. Không ngờ chúng ta là những người đầu tiên gặp phải quân đội tinh nhuệ của Q.∪.ỷ Vực, thật sự là điều không mong đợi. Nhìn tướng lĩnh cầm đầu thần sắc trầm ổn, e rằng không dễ chống cự".

Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn lướt qua đám q.∪.ỷ binh, cất tiếng: "Tên q.∪.ỷ binh cầm đầu sát khí nồng nặc, hiển nhiên lúc còn sống tay đã từng nhuốm đầy m.á.∪, bởi thế sau khi ©.h.ế.† đi toàn thân tụ đầy lệ khí, đáng sợ vô cùng. Những q.∪.ỷ binh khác sát khí tràn đầy, e là lúc còn sống đã từng tung hoành chiến trường, sau cùng đã ©.h.ế.† tại chiến trường. Đối phó loại q.∪.ỷ vật lệ khí cực nặng nà, chỉ có cách lấy cứng chọi cứng, ra tay trước để đè bẹp nhuệ khí của chúng".

Thương Nguyệt xem xét tên tướng lĩnh cầm đầu, nhẹ giọng: "Con q.∪.ỷ đó tuy tuổi còn trẻ, nhưng toàn thân q.∪.ỷ khí đáng sợ, khí thế âm trầm cay độc. Binh khí trong tay lấp lánh ánh đen, chứa đầy khí tà ác thu hồn người sống, sợ rằng không phải thứ tốt lành gì. Mọi người nhớ cẩn thận lưu ý đến nó".

Lục Vân toàn thân lấp lánh ánh hồng quang mang, cẩn thận dò xét khí tức của q.∪.ỷ tướng. Tuy nhiên ba đạo sóng chân khí tiếp cận q.∪.ỷ tướng, tức thì phảnhồi hai đạo, còn lại một đạo sóng chân khí nháy mắt đã bị q.∪.ỷ khí màu đen bên ngoài hấp thụ. Lục Vân hơi biến sắc mặt, trầm giọng: "Ngươi tên gọi là gì, chắc ngươi có một địa vị rất cao ở Q.∪.ỷ Vực phải không?".

Q.∪.ỷ tướng cười giọng âm hiểm, trường thương dựng đứng, phía sau q.∪.ỷ binh gào lớn tiếng, chỉnh tề có thứ tự phát động đợt công kích thứ nhất. Vô số bóng thương, đầy trời q.∪.ỷ khí màu đen hình thành như sóng dữ từ bốn phương tám hướng cùng đánh vào giữa. Chỉ nghe tên q.∪.ỷ tướng nhạo báng trong tiếng cười chói tai: "Muốn biết ta là ai, hãy tiếp được ba đợt công kích của bọn thủ hạ ta đã. Hiện tại phải xem bọn ngươi có đủ bản lãnh hay không?".

Lục Vân nắm chặt thần kiếm, toàn thân khí thế tỏa ra dâng tràn, không quay lại, Lục Vân cất tiếng: "Hứa Khiết, tỷ bảo vệ Vân Phong, còn lại mỗi người thủ một phương. Chúng ta giờ đã biết quân đội của Q.∪.ỷ Vực là thế nào rồi, không có nơi nào xuất sắc hơn". Nói xong, Như Ý Tâ.Ɱ h.ồ.ᥒ kiếm phát ra những tia sáng chói lọi, chỉ thấy hơn trăm đạo kiếm trong chớp mắt tụ lại ở phía trước thân tạo thành một đạo kiếm mang xoay tròn, mang theo sức mạnh chấn hồn liệt phách, trong nháy mắt đánh về hướng lũ q.∪.ỷ binh.

Ba hướng còn lại, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt và Tử Dương Chân Nhân ba người đồng loạt phát động công kích. Chỉ thấy ba đạo kiếm mang ba màu sắc khác nhau, mang theo uy lực mạnh mẽ tung hoành ở ba hướng, mở đầu cuộc chiến thực sự đầu tiên kể từ khi tiến vào Q.∪.ỷ Vực.

Chương (1-1114)