| ← Ch.0995 | Ch.0997 → |
Q.∪.ỷ Vực, dưới bầu trời âm u, ba bóng người trầm trọng bước tới, đến bên một bờ hồ.
Nhìn vào mặt nước yên tĩnh, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ nhẹ giọng nói:
- Giao chiến mấy ngày, thân tâm mệt mỏi, tuy chưa gặp q.∪.ỷ vật lợi hại, nhưng tiểu q.∪.ỷ như vậy cũng khó dây dưa rồi.
Đồ Thiên khẽ thở dài:
- Đúng vậy, Q.∪.ỷ Vực hung hiểm, ta xem như đã lĩnh giáo. Thật sự rất bội phục hào hùng tráng khí của Lục Vân tung hoành Q.∪.ỷ Vực trước đây.
Ân Hồng Tụ cười mắng:
- Cái gì hào hùng tráng khí, Lục Vân cũng là bất đắc dĩ, bị bắt buộc thôi.
Đồ Thiên sửng sốt, lập tức ậm ừ nói:
- Không nói chuyện này nữa, hãy nói một chút U Linh Gian của Q.∪.ỷ Vực đi.
Ân Hồng Tụ sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Trước mắt, trước khi Lục Vân bọn họ đến thì chưa từng có người tiếp xúc quá U Linh Gian. Đó là một chỗ thần bí q.∪.ỷ dị, lại ẩn dấu thực lực rất mạnh, chúng ta cần phải cẩn thận đề phòng. Ngoài ra, Q.∪.ỷ Vực chúng ta cơ hồ đã tìm hết, lúc này cũng chỉ còn lại mảnh thủy vực mà thôi, ta đoán, U Linh Gian có thể tại một địa phương nào đó trong thủy vực này.
Chu Hỉ đồng ý nói:
- Suy đoán đó có lý, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi trước tìm tòi xem sao.
Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ không có ý kiến, hai người tranh thủ thời gian khôi phục chân nguyên.
Chỉ chốc lát, sắc mặt Chu Hỉ biến đổi, ánh mắt tập trung tại trên hồ, trong miệng nhắc nhở:
- Cẩn thận, có cường địch tới gần.
Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ nghe vậy bừng tỉnh, nhanh chóng đi tới bên người Chu Hỉ, ánh mắt lưu ý tình huống bên hồ.
Dưới ánh sáng u ám, bốn thân ảnh dán mặt nước bay tới, đảo mắt đã tới bên hồ. Trong bốn người, đi trước là một người tóc bạc trắng, toàn thân tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, không có chút q.∪.ỷ khí nào mà phía sau y, ba bóng đen có q.∪.ỷ khí vây quanh, mỗi người đều mang khí tức kinh người, thực lực lại mạnh, đều mạnh hơn Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ.
- Ngươi là ai? Vì sao cùng Q.∪.ỷ Vật cùng một chỗ?
Lạnh lùng nhìn lão già tóc bạc, Chu Hỉ hỏi.
Điềm nhiên cười, lão già tóc bạc nói:
- Tại nhân gian, người quen biết gọi ta là Trúc Tiên, tại Q.∪.ỷ Vực, ta lại là U Linh Q.∪.ỷ Vương mà các ngươi muốn tìm. Về phần ba vị phía sau ta, bọn họ là Q.∪.ỷ Tôn của U Linh Gian.
Chu Hỉ ánh mắt khẽ biến, trầm giọng nói:
- Q.∪.ỷ Vương hiện thân gặp mặt, là định trực tiếp thẳng thắn cùng chúng ta đánh một trận?
U Linh Q.∪.ỷ Vương cười nói:
- Đừng hiểu lầm, ta nếu thật sự cố ý đối phó các ngươi, tất sẽ không hiện thân gặp mặt.
Đồ Thiên không hiểu hỏi:
- Vậy ngươi có mục đích gì?
U Linh Q.∪.ỷ Vương nói:
- Mục đích đến đây của các ngươi ta biết, là phụng mệnh diệt trừ thế lực của Q.∪.ỷ Vực, để khỏi nguy hại nhân gian. Nhưng người q.∪.ỷ khác biệt, thiện ác không giống nhau. Rất nhiều lúc, người so với q.∪.ỷ còn xấu xa hơn, các ngươi một mặt trừ q.∪.ỷ, cũng tuyệt không phải là chuyện tốt.
Ân Hồng Tụ nói:
- Ý kiến của ngươi tự cho rằng các ngươi là q.∪.ỷ tốt, khuyên chúng ta không cần động thủ rồi?
U Linh Q.∪.ỷ Vương điềm nhiên nói:
- Q.∪.ỷ Vật, một loại hình thái khác của sinh linh sau khi ©.h.ế.†. Bọn họ tiếp tục ý thức lúc còn sống, nhớ lại những ân oán trước đây, như nhau có thiện có ác. Nhân gian có người, Q.∪.ỷ Vực cũng tất nhiên có q.∪.ỷ, việc làm của các ngươi cũng chỉ là một hành động tạm thời, tuyệt không thể thật sự tiêu trừ được họa hoạn. Giống như hiện tại, bổn vương tựu đứng yên không động, mặc các ngươi động thủ, để các ngươi diệt U Linh Gian. Nhưng sau khi các ngươi đi, Q.∪.ỷ Vực lại thực không tồn tại sao? Địa vực khác nhau, có văn hóa khác nhau. Q.∪.ỷ Vật du đãng Nhân gian, các ngươi nói đó là xâm phạm. Hôm nay các ngươi đến đây, theo như lời các ngươi, không phải cũng là một loại xâm phạm sao?
Ân Hồng Tụ trầm mặc, những lời này ai nói là không có đạo lý chứ? Chu Hỉ thần sắc lạnh nhạt, bình tĩnh nói:
- Nói không sai, tiếp tục phát huy.
U Linh Q.∪.ỷ Vương nói:
- Lần này đến, vốn là muốn †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† ba người các ngươi, bởi vì U Linh Gian ta có thực lực này. Chỉ là bổn vương từng tại Nhân gian tu luyện vài trăm năm, không muốn lại tiếp tục g.ï.ế.✝ chóc, vì vậy trước tiên cùng ba vị đàm luận. -
Chu Hỉ nói:
- Ngươi muốn nói như thế nào?
U Linh Q.∪.ỷ Vương nói:
- Rất đơn giản, trong Q.∪.ỷ Vực, trừ U Linh Gian, địa phương khác các ngươi đều đi qua. Hiện tại ta lấy thân phận U Linh Q.∪.ỷ Vương hướng các ngươi nói rõ, ta này một mạch không xâm phạm Nhân gian, các ngươi cũng không được xâm phạm, song phương không can thiệp lẫn nhau, chung sống hòa bình.
Chu Hỉ không nói, ánh mắt di chuyển tới trên mặt Đồ Thiên cùng Ân Hồng Tụ, dọ hỏi ý kiến của bọn họ. Đồ Thiên có chút nghi vấn hỏi:
- Nói thật dễ nghe, mà chúng ta như thế nào tin được lời của ngươi?
U Linh Q.∪.ỷ Vương cười nói:
- Trở lại Nhân gian, các ngươi nghe một chút cách làm người của Trúc Tiên ta sẽ biết.
Đồ Thiên hừ một tiếng nói:
- Như vậy chẳng phải là không nói sao?
U Linh Q.∪.ỷ Vương lạnh nhạt nói:
- Đồ Thiên, ta nếu nói cho ngươi biết ta là một trong Cửu U tán tiên, trải qua tám lần thiên kiếp, ngươi tin sao?
Đồ Thiên khẽ lăng, không nói lời nào. Chu Hỉ lại nói:
- Khí tức trên thân ngươi đúng là có chút giống, bởi vì ta không cảm ứng được một chút q.∪.ỷ khí nào tồn tại.
Ân Hồng Tụ nghe lời cất giọng nói:
- Nếu Q.∪.ỷ Vương đã một lòng thành ý, chúng ta cũng nên tin tưởng, như vậy trở lại Nhân gian, không lại hỏi đến việc của Q.∪.ỷ Vực.
U Linh Q.∪.ỷ Vương cười theo nói:
- Đa tạ tín nhiệm của ngươi, ta đại biểu U Linh Gian cảm tạ các ngươi.
Ân Hồng Tụ khe khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật chúng ta cũng mệt mỏi rồi, ở nơi đây quá lâu, cũng hoài niệm Nhân gian, đã đến lúc nên rời khỏi rồi.
Nói xong xoay người, vẫy gọi Chu Hỉ cùng Đồ Thiên rời khỏi.
- Ân cô nương xin dừng bước, có chút tin tức đối với các ngươi có thể có trợ giúp.
Thấy ba người muốn đi, U Linh Q.∪.ỷ Vương mở miệng giữ lại.
Quay đầu, Ân Hồng Tụ hỏi:
- Q.∪.ỷ Vương có lời xin nói thẳng.
U Linh Q.∪.ỷ Vương gật đầu nói:
- Sau khi các ngươi tiến vào Q.∪.ỷ Vực, Trần Ngọc Loan của Trừ Ma Liên Minh phát động đợt tiến công thứ nhất, †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† sở hữu thế lực của Q.∪.ỷ Vực tại Nhân gian, bao gồm Sát Huyết Diêm La trong đó.
Nghe lời mừng rỡ, Ân Hồng Tụ kinh ngạc hô lên:
- Thật sao? Bọn họ thành công rồi?
U Linh Q.∪.ỷ Vương nói:
- Đúng vậy, bọn họ thành công rồi. Hơn nữa lại không lâu lúc sau, Trần Ngọc Loan lại tiến công lần thứ hai, †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† Ma Thiên Tôn Chủ của Ma Vực. Đến lúc này, cả Vực chi tam giới, cũng chỉ còn lại Yêu Hoàng Liệt Thiên của Yêu Vực thôi.
Vẻ mặt Chu Hỉ có chút mất mát, nhìn lại Thiên Tà Nhận trong tay, miệng khe khẽ thở dài. U Linh Q.∪.ỷ Vương nhìn hắn một cái, khuyên nhủ:
- Tà Thần không cần cảm thán, đây là định mệnh, ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì trong năm đại tà binh đã có ba túc chủ ©.h.ế.† rồi.
Chu Hỉ nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Sao ngươi lại biết ta sẽ không ©.h.ế.†?
U Linh Q.∪.ỷ Vương cười thần bí, không nói lời nào. Bên cạnh, Ân Hồng Tụ hỏi:
- Còn có tin tức gì nữa không?
U Linh Q.∪.ỷ Vương trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Còn có, Trừ Ma Liên Minh cũng bị hủy rồi.
- Cái gì? Liên Minh hủy rồi? Không có khả năng.
Trừng mắt nhìn U Linh Q.∪.ỷ Vương, Ân Hồng Tụ không tin nói.
U Linh Q.∪.ỷ Vương khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Đúng hay không, các ngươi rất nhanh sẽ biết, trước khi chia tay, ta sẽ tặng ba vị một câu: vô dục, vô cầu, vô tai, vô kiếp, nhớ kĩ.
Nói xong, thân hình chợt lóe, cùng ba vị Q.∪.ỷ Tôn đồng thời tiêu biến trong không khí.
Thu hồi ánh mắt, Đồ Thiên nói:
- Hồng Tụ, ngươi thật sự tin tưởng hắn?
Ân Hồng Tụ nói:
- Không hoàn toàn tin, nhưng khi đối mặt hắn, ta không có cảm giác nguy hiểm.
Chu Hỉ nói:
- Có lẽ hắn nói đúng, người q.∪.ỷ khác biệt, đều có thiện ác, bất kể địa phương nào, ánh sáng cùng bóng tối luôn luôn tồn tại. Đi thôi.
Dứt lời, phi thân rời đi.
Thời gian theo chặng đường bay trôi qua, khi ba người đến được Nhân Gian, Chu Hỉ nhìn hai người, điềm nhiên nói:
- Nha đầu, nhân tình của ngươi ta đã trả, hiện tại ta nên đi rồi, đến làm một việc ta muốn làm nhưng lại vẫn chưa từng thực hiện.
Ân Hồng Tụ sửng sốt, có chút không muốn nói:
- Chúng ta theo ngươi cùng đi, đợi sau khi ngươi hoàn thành công việc, ngươi lại theo chúng ta quay lại.
Chu Hỉ lắc đầu nói:
- Đời người, cuối cùng không tránh khỏi chia tay, các ngươi có cách thức sinh hoạt của các ngươi, ta có thế giới của ta. Nếu còn có duyên sẽ còn gặp lại, nhớ là mỉm cười tiễn ta rời xa.
Nói xong nhẹ nhàng bay lên, như một đóa mây trôi hướng về phía chân trời.
Nhẹ nhàng phất tay, Ân Hồng Tụ có chút lưu luyến, nhẹ thở dài nói:
- Hắn kì thật là một người tốt.
Đồ Thiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, hắn tuyệt không xấu, chỉ là tính tình có chút cao ngạo mà thôi.
Ân Hồng Tụ quay đầu, khẽ ngâm nói:
- Ngươi cũng không xấu, chỉ là có chút ngây ngốc mà thôi.
Đồ Thiên vẻ mặt ngẩn ngơ, thấy trong mắt nàng tràn đầy ý cười, không khỏi trào phúng nói:
- Đúng a, người ngốc như khúc gỗ, phía sau còn đi theo một cái bóng.
Ân Hồng Tụ nụ cười thu lại, mắng nói:
- Giỏi ngươi cái Đồ Thiên, cư nhiên dám cười ta, ngươi cho là ta đây không gả được hay sao?
Đồ Thiên nhếch miệng cười nói:
- Xem ngươi như vậy tất rõ ràng rồi, còn cần nói?
Dứt lời phi thân lên, hướng phía xa bỏ chạy.
Ân Hồng Tụ yêu kiều hét lên một tiếng, giận nói:
- Ngươi, cái đầu gỗ, bị ta bắt được, ngươi ©.h.ế.† chắc rồi.
Nói lời phi thân đuổi theo, trong chớp mắt cả hai đã biến mất trong núi rừng.
Ma Vực, tao ngộ của Dao Quang cùng Đạo Tà Tàn Kiếm, cách xa so với của ba người Ân Hồng Tụ.
Nơi đây, ma thú khắp nơi, phân bố rất nhiều ma linh, ma binh, ma mị, ma sát, thậm chí còn có cao thu cấp Ma Thần.
Đối mặt như vậy, Dao Quang đại khai sát giới, dưới sự trợ giúp của thần thú Bát Bảo, cùng Đạo Tà Tàn Kiếm đồng thời tựa như gió lốc quét sạch Ma Vực. Này trong đó, c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ vô số, tuy tu vi hai người kinh nhân, cũng vài lần gặp nguy hiểm, có thể nói hết sức nguy nan.
Lúc này, hai người sau khi diệt trừ ma vật của Ma Vực Hắc Ám giới cùng Huyết giới, đã tiến nhập vào Ma Thiên giới nơi nguy hiểm nhất của Ma Vực.
Nơi này, tuy rằng toàn bộ cao thủ đã được Ma Thiên Tôn Chủ dẫn nhập Nhân gian, nhưng dù sao nơi đây cũng là địa phương có thực lực mạnh nhất trong Ma Vực Tứ Giới, số lượng Ma Vực quân đoàn trú trát tại đây đông đảo, trong lúc giao chiến càng đem Dao Quang cùng Đạo Tà Tàn Kiếm phân tán.
Đến lúc này, Dao Quang một mình tác chiến, dựa vào thực lực mạnh mẽ, cùng với †.h.â.ᥒ †.h.ể bất tử, dưới sự phối hợp của Bát Bảo, cuối cùng g.ï.ế.✝ ra một đường m.á.∪, lui ra khỏi Ma Thiên giới, tiến nhập Ma Huyễn giới.
Tại nơi đây, Dao Quang vốn muốn nghỉ ngơi một lát, rồi lại g.ï.ế.✝ quay lại cùng Đạo Tà Tàn Kiếm hội hợp. Dù sao liên tục nhiều ngày giao chiến, tuy hắn thực lực kinh người cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng ai ngờ, cao thủ Ma Huyễn giới sớm đã biết được bọn họ hai người tiến nhập Ma Vực, đã làm tốt chuẩn bị, khi gặp đến Dao Quang liền phát động công kích. Như vậy, Dao Quang cũng không thể rút người tránh thoát, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Trong giao chiến, †.h.â.ᥒ †.h.ể gầy yếu của Dao Quang tựa như câu hồn sứ giả, xuất thủ lăng lệ vô tình, chỉ khoảnh khắc đã đánh g.ï.ế.✝ mức đến cao thủ Ma Huyễn giới kinh hoảng tứ tán.
| ← Ch. 0995 | Ch. 0997 → |
