← Ch.0971 | Ch.0973 → |
Liệt Viêm Hổ bị đánh trúng một kích cũng không bị thương tổn, chỉ khơi dậy hung tính nguyên thủy nhất của hắn.
- Ta phải xé nát ngươi!
Liệt Viêm Hổ ổn định thân hình, bắn thẳng tới hướng Q.∪.ỷ Ngạ.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã đi tới phía trên Q.∪.ỷ Ngạ, hai đấm hợp lại hướng đỉnh đầu Q.∪.ỷ Ngạ tạp xuống.
Một quyền của linh thú bát giai đủ hủy sơn liệt địa, nếu thật sự nện trúng đầu Q.∪.ỷ Ngạ chỉ sợ đầu của hắn phải bị nứt toác.
Q.∪.ỷ Ngạ phản ứng cực nhanh, chợt lóe sang bên, trực tiếp hướng hai mắt Liệt Viêm Hổ cắm tới, chiêu thức thật ác độc hung hãn.
Thực lực Liệt Viêm Hổ không phải chuyện đùa, hắn dùng hổ quyền ngăn cản, đem móng tay Q.∪.ỷ Ngạ trực tiếp đánh gãy.
Nhưng móng tay Q.∪.ỷ Ngạ phảng phất như đánh mãi không hết, vừa gãy lập tức mọc dài đi ra.
Móng vuốt không ngừng cuồng trảo, như lưỡi đao sắc bén đáng sợ có thể cắt đứt bất luận vật gì, cho dù là huyền khí hoặc lính khí chỉ sợ cũng bị cắt gãy.
Mà hổ quyền của Liệt Viêm Hổ trầm ổn như núi, thế lửa như thiên, đem lệ trảo từng quyền oanh rớt, tựa hồ không hề suy giảm tới hắn mảy may.
Phanh phanh!
Từng thanh âm va chạm kịch liệt cường đại không ngừng vang lên giữa không trung.
Oanh long oanh long!
Hết thảy sự vật chung quanh đều bị đánh bạo n.Ổ †.u.ᥒ.g lật ngược.
Toàn bộ độc vật trong Chiểu Trạch sâm lâm đều bị dọa đến không dám nhúc nhích, chúng đều cảm nhận được cỗ khí thế đáng sợ kia, sức lực của chúng vốn không cách nào đối kháng.
Nhóm người Lăng Tiếu đã rút lui ra xa ngoài ngàn thước, chỉ sợ bị kình phong lan tới, đến lúc đó chỉ còn con đường ©.h.ế.†.
Lăng Tiếu nhìn cuộc chiến phía trước, nhìn thân ảnh nhanh tới mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, không khỏi cảm khái nói:
- Đây mới là sự k.h.ủ.ᥒ.g b.ố của cường giả đỉnh phong đi, Minh Thủy môn xong rồi, đáng tiếc không có hành tung của lão yêu phụ Âm Hà, không biết hiện tại Mộng Kỳ như thế nào!
Phượng Tiêm Vận nắm tay Lăng Tiếu nói:
- Tiếu, đừng lo lắng, Mộng Kỳ tỷ cát nhân thiên tướng, hẳn là không có chuyện gì.
- Hi vọng vậy đi.
Lăng Tiếu lên tiếng, trong cơ thể lặng lẽ trị liệu nội thương.
Ở một bên Bại Gia Tử khinh thường kêu lên:
- Gia gia sao lại phái một đầu bệnh hổ như vậy cho ta, ngay cả một người vượn mà cũng không giải quyết được, thật sự mất hết mặt mũi bổn điện hạ!
Vẻ mặt Huyền Diệu tối đen nói:
- Tử Tử, ngươi nên biết đủ đi, có hắn ở bên người ngươi có thể đi bất kỳ địa phương nào trong Trung Vực.
Bại Gia Tử không cho là đúng nói:
- Gia gia của ta nói còn có thật nhiều địa phương là không thể đi.
Huyền Diệu hết lời để nói, nhưng hắn cũng biết Bại Gia Tử nói sự thật, trong Trung Vực rộng lớn vẫn còn nhiều cấm địa của nhân loại, còn có những địa phương có đi không về.
Cuộc chiến của Liệt Viêm Hổ cùng Q.∪.ỷ Ngạ kéo dài suốt ba ngày ba đêm, cơ hồ đem rừng rậm trong phạm vi mấy ngàn thước đều †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.†.
Mà trong suốt ba ngày trạng thái của Lăng Tiếu đã khôi phục năm sáu phần, mà thương thế của Phượng Tiêm Vận cùng Huyền Diệu đều tốt hơn rất nhiều.
Trong ba ngày này, thời khắc nào Tàn Báo cũng khẩn trương chú ý cuộc c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ kịch liệt kia, nhìn diễn cảm của hắn tựa hồ không muốn nhìn thấy Q.∪.ỷ Ngạ bị tổn thương.
Lúc này trên thân Liệt Viêm Hổ cùng Q.∪.ỷ Ngạ đều tràn đầy vết thương, nhưng trạng thái c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ không hề suy giảm mảy may.
Nhưng Liệt Viêm Hổ đã bắt đầu nôn nóng.
Hắn dùng một quyền đem Q.∪.ỷ Ngạ bức ra, hét lớn một tiếng nói:
- Nhân loại đáng ©.h.ế.†, ngươi hoàn toàn chọc giận hổ gia, ta phải hóa thành bản thể đem ngươi nuốt sống!
Hắn rống to, thân hình thối lui ra vài trăm thước bên ngoài, bắt đầu xuất hiện biến hóa thật kinh người.
Hống!
Một thanh âm hổ gầm kinh thiên động địa vang lên.
Một đầu hổ vương cường đại khổng lồ hiện thân, lộ ra hung uy vô tận.
Đây chính là bản thể của Liệt Viêm Hổ, màu da lông như lửa không ngừng lóe sáng, trước trán là một chữ Vương uy phong lẫm lẫm, đôi mắt hổ to như chuông đồng bức ra hàn mang lạnh người, răng nanh âm sâm thị huyết làm người cảm thấy vô cùng sợ hãi, tứ chi cường tráng cùng †.h.â.ᥒ †.h.ể khổng lồ thật sự uy vũ.
Q.∪.ỷ Ngạ nhìn chăm chú vào Liệt Viêm Hổ, tựa hồ không còn chút cảm xúc sợ hãi, m.á.∪ huyết sôi trào, lông đen toàn thân dựng thẳng lên, miệng phát ra tiếng gào thét.
Q.∪.ỷ Ngạ không muốn chờ ©.h.ế.†, chỉ thấy hắn mở ra song chưởng, từng luồng năng lượng ám hệ hung hăng bắn qua.
Ám hệ hóa thành hai thanh trường mâu dài chừng trăm thước, hai tay hắn vung lên, trường mâu hướng Liệt Viêm Hổ oanh tới.
Hắc sắc trường mâu mang theo tốc độ nhanh như sao băng nháy mắt oanh trúng †.h.â.ᥒ †.h.ể Liệt Viêm Hổ.
Oanh long oanh long...
Liệt Viêm Hổ như bị điện giật, thân hình bị oanh ra thật xa, da lông bị đánh rơi không ít.
Tuy rằng bị trường mâu bắn trúng, nhưng phòng ngự bản thể của hắn vô cùng cường hãn, tựa hồ không bị bao nhiêu thương tổn, sau khi ổn định lại thân hình liền gào thét hướng Q.∪.ỷ Ngạ táp tới.
Một người một thú lại triền đấu lần nữa.
Bởi vì Q.∪.ỷ Ngạ bị Vạn Niên Hàn Thiết Liên trói buộc, vị trí tránh né bị hạn chế, không ngừng bị †.h.â.ᥒ †.h.ể cường đại của Liệt Viêm Hổ va đập vào, rốt cục đã có manh mối muốn thua bại.
Q.∪.ỷ Ngạ hung hăng vỗ chưởng lên †.h.â.ᥒ †.h.ể Liệt Viêm Hổ, lại bị Liệt Viêm Hổ dùng đuôi dữ tợn quét ngang.
Nhìn qua giống như cả hai đều không thắng lợi, nhưng người có hại lại là Q.∪.ỷ Ngạ, tuy rằng †.h.â.ᥒ †.h.ể hắn cũng cường hãn nhưng làm sao sánh bằng †.h.â.ᥒ †.h.ể của một đầu linh thú thượng đẳng.
Sau mấy trăm lần va chạm, khí tức Q.∪.ỷ Ngạ ngày càng yếu, lực lượng công kích ngày càng kém.
Liệt Viêm Hổ nhân cơ hội tăng cường thế công, đem Q.∪.ỷ Ngạ tiếp tục điên cuồng va chạm một phen.
Rốt cục Q.∪.ỷ Ngạ không còn chịu đựng lực va chạm của Liệt Viêm Hổ, thân hình vô lực rơi xuống đất.
- Ha ha, nhân loại đáng ©.h.ế.†, ngươi làm sao lại là đối thủ của Hổ gia ta đâu, hiện tại ta muốn nuốt sống ngươi!
Liệt Viêm Hổ đắc ý cười to một tiếng, há to miệng muốn đem Q.∪.ỷ Ngạ cắn nuốt.
- Hạ thủ lưu tình!
Tàn Báo vội vàng bay xuống kinh hô.
Liệt Viêm Hổ nhìn chằm chằm Tàn Báo hỏi:
- Nhân loại hèn mọn, ngươi dám ngăn cản ta?
Tàn Báo nói:
- Mời ngươi giao hắn cho ta được không?
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, mau cút ngay cho ta, bằng không ăn luôn cả ngươi.
Liệt Viêm Hổ mất kiên nhẫn nói.
Tàn Báo tự biết mình không thể mệnh lệnh Liệt Viêm Hổ, chỉ đành khom người lớn tiếng nói với Lăng Tiếu:
- Cầu thiếu gia cho Hổ Vương lưu tình!
Ba người Lăng Tiếu bay qua, Lăng Tiếu nhìn Tàn Báo hỏi:
- Vì sao vậy?
Hắn muốn biết vì sao Tàn Báo phải cực lực che chở Q.∪.ỷ Ngạ kia.
Tàn Báo cung kính đáp:
- Hắn là một vị huynh đệ trước kia của ta, có thể là luyện công gặp rủi ro nên thần trí mơ hồ, hi vọng thiếu gia có thể tha hắn một mạng, ta nhất định khiến cho hắn quy hàng thiếu gia, thay thiếu gia dốc sức, tin tưởng thiếu gia cũng không muốn mất đi đại trợ lực như vậy phải không?
Tàn Báo xem như thăm dò được tính tình của Lăng Tiếu, biết hắn rất muốn thu nhận cường giả làm thủ hạ, vì vậy mới nói như thế, hi vọng có thể làm Lăng Tiếu đả động mà buông tha Q.∪.ỷ Ngạ.
← Ch. 0971 | Ch. 0973 → |