Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0366

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0366: Trưởng lão thần giáo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)

Hai mươi bốn tên nam tử này hoặc đang chơi bài, hoặc là đang hút thuốc lá, hoặc là uống rượu, mỗi người có phương thức buông lỏng của mình, ngồi ở một góc đại sảnh, bốn nam nhân đang chơi nữ nhân, trực tiếp trình diễn màn vật lộn tại chỗ. Cả trong biệt thự có bộ dáng chướng khí mù mịt.

Trong hai mươi bốn giáo đồ cao cấp của Thông Thiên thần giáo thì mỗi người đều trải qua nhiều c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, vô cùng hung hãn.

Một tên nam tử trung niên đầy râu ria một miệng răng vàng ngẩng đầu nhìn qua Lỗ Trữ Thủy liếc, nhếch miệng cười nói:

- Lỗ Trữ Thủy, mày vận khí không tệ a! Không ngờ bắt được cô nàng này! Đến lúc đó mày phát đạt đừng quên huynh đệ là được!

Một gã nam tử nhìn Trữ Vũ Hân cùng Minh Giai Giai hai nữ thì d.â.ɱ quang hiện ra trong mắt, nói:

- Không tệ!! Một lớn một nhỏ đều là cực phẩm! Lần này g.ï.Á.ℴ ©.h.ủ tuyệt đối sẽ trọng thưởng cho mày!

Một tên giáo đồ đi tới bên cạnh Lỗ Trữ Thủy, Nhạc Trọng, nhướng mày quát lớn:

- Lỗ Trữ Thủy! Mày sao không hiểu quy củ vậy! Nữ nhân cũng thôi đi! Ba con thịt heo này phải đưa vào chuồng heo, mang tới nơi này làm cái gì?

Nhạc Trọng nhìn qua hai mươi bốn tên giáo đồ cao cấp, lạnh lùng ra lệnh:

- Lưu năm người sống, còn lại g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†!

Nhận được lệnh của Nhạc Trọng, Thượng Luân tiện tay một trảo khóa yết hầu của một tên cuồng tín đồ Hứa Hằng, hai tay dùng sức bóp một cái, trực tiếp bóp vỡ yết hầu của Hứa Hằng.

Hàn quang trong mắt Bạch Tiểu Thắng lóe lên, hắn rút ám ma đao ra và bước lên trước một bước, liền đ.ộ.† ᥒ.h.ậ.p vào trong đám người, ám ma đao trong tay của hắn không ngừng huy động, năm đầu người bay lên trời, trong thời gian một giây c.h.é.ɱ ©.h.ế.† năm tên giáo đồ cao cấp.

Minh Giai Giai phát động năng lực của hắn, năm con ảnh lang hiện ra sau lưng năm tên giáo đồ, một ngụm cắn đứt đầu của năm tên giáo đồ.

Thượng Luân bước lên trước nhanh như mũi tên, đ.ộ.† ᥒ.h.ậ.p vào trong đám người. Hắn tinh thông các chỗ hiểm, hai tay như đao tinh chuẩn bổ vào trên người, trên cổ, trực tiếp bổ ngất những giáo đồ này.

Bạch Tiểu Thắng hóa thân thành q.∪.ỷ đoạt mệnh, mang theo nụ cười lỗ mãng, điên cuồng c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ những giáo đồ cao cấp. Những giáo đồ cao cấp này cũng bị hắn c.h.é.ɱ ©.h.ế.†.

Không tới năm giây ngắn ngủi, trong đại sảnh biệt thự cũng chỉ còn lại Nhạc Trọng và tù binh mà Nhạc Trọng cần, cũng có sáu nữ nhân đang bị chà đạp.

Sau đó Bạch Tiểu Thắng nhìn qua sáu nữ nhân bị chà đạp cười nói:

- Các tiểu thư! Phát ra tiếng hét chói tai đi! Nếu không cho dù tôi thương hoa tiếc ngọc cũng phải c.h.é.ɱ ©.h.ế.† các cô thôi!

Nghe được Bạch Tiểu Thắng uy h.ï.ế.p, trong mát sáu nữ nhân này hiện ra thần sắc sợ hãi, nhao nhao che miệng mình, không dám kêu to.

- Thật đáng sợ!

Trữ Vũ Hân nhìn qua biệt thự đầy m.á.∪ tươi, sắc mặt tái nhợt, gần như muốn buồn nôn. Tuy nàng đã nhìn thấy không ít c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ trong tận thế, nhưng mà ở khoảng cách gần như vậy, †.h.i †.h.ể bị chia năm xẻ bảy thì vô cùng đáng sợ. Một màn huyết tinh k.h.ủ.ᥒ.g b.ố này thì bụng cồn cào, cảm thấy rất đáng sợ.

Nhạc Trọng nhìn Trữ Vũ Hân và trầm giọng nói:

- Ở thế giới bên ngoài! Người thắng làm vua kẻ bại ©.h.ế.†! Nếu cô muốn sống được tốt trong tận thế này, nhất định phải tiếp nhận sự thật tàn khốc và có dũng khí mới được.

Trong nội tâm nữ nhân còn có một phần thiện lương, đại bộ phận các nàng đều mềm yếu, bởi vậy cũng không thích hợp chiến tranh trong chiến trường tàn khốc này.

Đương nhiên cũng không phải toàn bộ nữ nhân đều như thế, trong quân của Nhạc Trọng cũng có không ít nữ binh, những nữ binh kia đều là người sống sót từ Thái Lan theo Nhạc Trọng quay về, những nữ binh kia trải qua chuyện ở Thái Lan cho nên trong nội tâm có ngọn lửa b.á.ℴ †.h.ù thế giới. Trong huấn luyện còn khắc khổ hơn cả nam nhân, trong c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ hung hãn như hổ cái. Cũng là đao nhọn trong tay của Nhạc Trọng.

Sắc mặt Trữ Vũ Hân tái nhợt đứng bên người của Nhạc Trọng không nhúc nhích, nhìn qua Minh Giai Giai vô cùng kiên định nói ra:

- Tôi biết rõ!! Tôi sẽ có dũng khí tiếp nhận sự thật.

Lỗ Trữ Thủy nhìn qua dám giáo đồ cao cấp trong vòng năm giây bị †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† gần hết, trong nội tâm phát lạnh:

- Thật sự là quá hung hãn!

Nhạc Trọng nhìn qua Bạch Tiểu Thắng ra lệnh:

- Bạch Tiểu Thắng! Đi g.ï.ế.✝ sạch địch nhân trong biệt thự!

Trong biệt thự này biến thành như vậy, đối với Bạch Tiểu Thắng có được siêu tốc độ mà nói thập phần có lợi. Hắn có thể phát huy uy thế k.h.ủ.ᥒ.g b.ố của mình, tướng địch bị c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ dễ dàng.

Thân hình Bạch Tiểu Thắng lóe lên xông vào trong các biệt thự.

- Vâng! Thủ lĩnh!! Đến lúc đó nhớ cho tôi vài m.ỹ ᥒ.ữ đấy.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào gã tù binh, trực tiếp làm cho hắn tỉnh lại, nói:

- Các người bắt được những người sống sót thì giam ở đâu?

Tên tù binh thập phần cường ngạnh nói:

- Tao X con mẹ mày!

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua Lỗ Trữ Thủy ra lệnh:

- C.h.é.ɱ!

Lỗ Trữ Thủy không chút do dự đem Phảng Chế Đường Đao dùng sức c.h.é.ɱ ra một đao, trực tiếp c.h.é.ɱ đầu của tên tù binh này, m.á.∪ tươi bắn lên trời, đầu của tên này lăn qua một tên tù binh khác.

Nhìn thấy đầu của tên tù binh này, †.h.â.ᥒ †.h.ể giáo đồ run rẩy, lui ra phía sau một bươc, trong mắt chớp động thần sắc sợ hãi.

†.h.â.ᥒ †.h.ể ba tên giáo đồ run rẩy.

Nhạc Trọng chọn ra một tên tù binh đơn giản:

- Người sống sót các người nhốt ở nơi nào?

Tên tù binh kia run rẩy ương ngạnh nói:

- Mày là đồ ác ma, sau khi ©.h.ế.† nhất định sẽ bị đưa xuống A Tỳ địa ngục...

Nhạc Trọng phất phất tay, Lỗ Trữ Thủy không chút do dự dùng đao c.h.é.ɱ đầu của tên này xuống, m.á.∪ tươi văng khắp nơi.

Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua ba tên tù binh còn lại nói:

- Người Miêu tộc các người nhốt ở đâu?

- Tôi nói!! Tôi cái gì cũng nói!! Bọn họ bị nhốt trong tầng hầm ngầm.

Tên tù binh sụp đổ, lớn tiếng kêu khóc lên.

Nhạc Trọng đem một thanh Phảng Chế Đường Đao ném qua tên tù binh lạnh lùng nói:

- Coi như mày thức thời! C.h.é.ɱ hai tên kia đi! Mày có thể sống sót.

Tên tù binh kia cầm Phảng Chế Đường Đao do dự một hồi, một đao trực tiếp c.h.é.ɱ qua giáo hữu của mình, trực tiếp chặt bỏ đầu của tên này. Hắn một đao kia chặt đứt liên quan giữa hắn và Thông Thiên thần giáo.

Trong mắt tên tù binh cuối cùng lớn tiếng nói, lớn tiếng thét to:

- Đừng g.ï.ế.✝ tôi!! Tôi đầu hàng!! Tôi cái gì cũng nói!! Tôi cái gì cũng nói!

- Ngưu trưởng lão giá lâm! Tất cả giáo đồ dùng tốc độ nhanh nhất ra cửa Đ.à.ℴ ɱ.ộc Trấn quỳ xuống nghênh đón.

"..."

Đột nhiên lúc này âm thanh trong Đ.à.ℴ ɱ.ộc Trấn quanh quẩn.

Nghe được tiếng kêu to này, sắc mặt Lỗ Trữ Thủy đại biến, có chút thất kinh lẩm bẩm nói:

- Ngưu trưởng lão!! Lần này xong rồi! Không ngờ hắn lại tới? Tại sao hắn đi tới nơi này?

Tên giáo đồ phản bội Thông Thiên thần giáo sắc mặt vô cùng tái nhợt, lẩm bẩm nói:

- Ngưu trưởng lão hắn tói sao? Lần này tôi chắc chắn ©.h.ế.† rồi!

Sắc mặt tên còn lại vô cùng hoảng sợ lớn tiếng nói ra:

- Ha ha!! Những phản đồ các người thế nào? Hiện tại các người thả ra, đem hai nữ tử đi lên, tôi có thể ở trước mặt tên Ngưu trưởng lão nói tốt với các người! Nếu không Ngưu trưởng lão vừa đến, các người ©.h.ế.† không có chỗ chôn.

Chương (1-1194)