← Ch.0740 | Ch.0742 → |
Đương nhiên là kỹ năng cưỡng ép khôi phục †.h.â.ᥒ †.h.ể này vô cùng tốn lực lượng và thể lực, sau ba mươi phút, cho dù Ania có khôi phục toàn bộ †.h.â.ᥒ †.h.ể thì sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ của nàng ta cũng phải giảm tới dưới năm thành.
Trong mắt Ania hiện lên sự sợ hãi, nàng ta cất giọng cầu xin:
- Đừng! Ta không muốn g.ï.ế.✝ nhân loại, chỉ cần ngươi có thể thả ta. Ta sẽ đưa ngươi tới Thánh thành, thay huyết mạch cho ngươi, để cho ngươi gia nhập vào Thần tộc chúng ta. Tới lúc đó thì ngươi sẽ mạnh mẽ hơn nhiều người, muốn bao nhiêu nữ nhân cũng được bấy nhiêu, muốn g.ï.ế.✝ cừu gia cũng có thể điều động đại quân của Thánh tộc để san bằng, khiến cho đối phương phải chịu dằn vặt mà ©.h.ế.†. Hơn nữa khi trở thành Thánh tộc thì ngươi cũng sẽ có thọ mệnh vô tận như chúng ta.
Ania cho dù có đơn giản g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† hơn trăm ngàn nhân loại, nhưng nàng ta cũng không muốn ©.h.ế.†.
- Yên tâm, ta không g.ï.ế.✝ ngươi. Bởi ngươi có giá trị lợi dụng rất lớn đó!
Một viên Khôi lỗi phù tứ giai từ trong tay Nhạc Trọng bắn ra, sau đó hướng tới mi tâm Ania bay tới.
Tứ giai Khôi lỗi phù chưa có đi vào trong mi tâm nàng ta, thì khuôn mặt Ania đã vặn vẹo, thét lên âm thanh chói tai:
- Khôi lỗi chi phù, đây là khôi lôi chi phù, ngươi tìm được Khôi lỗi chi hạp rồi!
- Cho dù ngươi có được khôi lỗi chi hạp thì cũng không làm gì được đâu, ta tuyệt đối sẽ không biến thành khôi lỗi cho ngươi!
Khuôn mặt Ania vặn vẹo, điên cuồng hét gào, một đạo bạch quang nhàn nhạt từ trong †.h.â.ᥒ †.h.ể nàng phóng ra, cứng rắn đẩy khôi lỗi chi phù đang muốn tiến vào bên trong mi tâm nàng ra ngoài.
- Vô dụng thôi!
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh lùng, đưa chân đạp một cái vào n.g.ự.© Ania, năng lượng cuồng bạo trong nháy mắt bùng phát ra.
Ania phun ra một ngụm m.á.∪ lớn, tứ giai Khôi lỗi chi phù kia thuận thế tiến vào cơ thể nàng, khiến cho nàng ta chịu đựng sự thống khổ không gì sánh bằng.
Ania cũng chỉ có thể giãy dụa trong thống khổ trong đúng 5s, sau đó trong mắt nàng không còn một chút chống lại hay kiệt ngạo nữa, chỉ còn là sự kính cẩn đối với Nhạc Trọng mà thôi:
- Ania bái kiến chủ nhân!
Nhạc Trọng thỏa mãn gật đầu, đem mấy thứ tay chân bị tạc bay ném về chỗ nàng ta.
Vô số huyết nhục dần vươn ra đem những tay chân bị đoạn kia kéo lại gần, nối tiếp lại một chỗ. Tuy rằng Thánh tộc có được năng lực khôi phục cường đại cũng có thể cấp tốc tái sinh, nhưng bọn họ sẽ tiêu hao đại lượng thể lực và lực lượng, khiến cho bọn họ trong một thời gian ngắn bị hạn chế về sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪.
Làm xong tất cả mọi thứ, Nhạc Trọng mới đưa ánh mắt nhìn về phía xa.
Lúc này hai vị tứ giai Thần chiến sĩ Đoan Mộc Thắng với Sa Hi đang điên cuồng c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪. Tốc độ của Sa Hi thì nhanh tới mức không ai có thể sánh bằng, Đoan Mộc Thắng lại có thể thao túng được đại địa, song phương c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ có thể nói là kịch liệt, bởi thực lực đôi bên cũng sàn sàn như nhau.
Chỉ là Đoan Mộc Thắng vì rơi từ trên phi thuyền xuống, đã bị thương thế không nhẹ, Còn bị Liễu Y Thần đánh trún, bị đám người máy RH2 bắn laser vào người, khiến cho hắn chật vật không thôi, †.h.â.ᥒ †.h.ể bị thương khá nhiều chỗ.
Ngay đúng lúc Ania bị Nhạc Trọng ám toán rồi, Đoan Mộc Thắng mới quay lại về phía này thì thấy được Ania đang nằm dưới chân Nhạc Trọng.
- Chêt tiệt! Ania bị tên nam nhân này giêt rồi sao?
Thấy một màn như thế Đoan Mộc Thắng cảm thấy hết hồn. Bởi trước mắt hắn đang có một kẻ mạnh hơn cả tứ giai Thần chiến sĩ, xung quanh lại còn có một tên mạnh mẽ hơn cả Thần xạ thủ, cứ tiếp tục c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ như thế thì căn bản hắn sẽ không có bất kỳ một phàn thắng nào hết.
Đoan Mộc Thắng cũng là kẻ thân chinh bách chiến nhiều năm, cho nên hắn làm ra quyết định, hắn vung tay lên khiến cho đại địa rạn nứt, bão cát kinh khủng cuốn về phía Sa Hi.
Thần hình Sa Hi chớp động, tránh khỏi đám cát bụi kia, nhưng chúng vẫn theo bản năng đuổi theo nàng, khiến cho nàng chỉ có thể chống đỡ giãy dụa không ngừng trong bão cát.
Đoan Mộc Thắng có thể thao túng đất và cát, ở trong đám tứ giai Thần chiến sĩ cũng là tổn tại mạnh mẽ rồi, chỉ cần hắn còn đứng trên mặt đất thì không có mấy người có thể g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† hắn.
Đoan Mộc Thắng lúc này chợt lóe một cái, thân hình như một cơn lốc bay thẳng về phương xa.
Đúng lúc này Ania vốn đang nằm trên mặt đất lại đ.â.ɱ một trảo ra, móng tay lợi hại kia xuyên thủng bụng của Nhạc Trọng.
Trong mắt hắn có chút không tưởng quay đầu nhìn về phía Ania, sau đó phun ra một ngụm m.á.∪ lớn, rồi ngã lăn ra mặt đất.
Ania ngẩng đầu lên nhìn Đoan Mộc Thắng hét lớn:
- Đoan Mộc Thắng, mau cứu ta! Bằng không khi ta quay về Thánh thành, tuyệt sẽ không để yên cho ngươi sống!
Đoan Mộc Thắng chán ghét nhìn Ania, có chút do dự, sau đó vẫn bước qua. Bộ tộc Ania có một tên ngũ giai thủy tổ ở thánh thành có quyền thế cực lớn, hắn mới chỉ là tứ giai thần chiến sĩ, nếu như đắc tội bộ tộc của Ania hẳn là hắn cũng không dễ sống qua ngày đâu.
Đoan Mộc Thắng bay tới mái nhà kia, lạnh lùng nhìn †.h.i †.h.ể Nhạc Trọng bị đ.â.ɱ lòi ruột, sau đó nhìn Ania, một thân bị thương nặng, vẫn đang cuộn người trên mặt đất. Khướu giác của hắn vô cùng linh mẫn, thấy được m.á.∪ tươi thực sự của Nhạc Trọng, thì trong lòng mới yên tâm lại.
Ania quay về phía Đoan Mộc Thắng mà kêu lớn:
- Mau ôm ta! Mang ta đi khỏi nơi này, chỉ cần ngươi đưa ta đi khỏi nơi này, ta cũng không dây dưa với ngươi nữa, còn nữa ta sẽ để cho gia tộc ta trợ lực cho ngươi, coi ngươi là bằng hữu của gia tộc ta.
Đoan Mộc Thắng trầm mặc một hồi rồi nói:
- Được! Chỉ là ngươi không được dây dưa ta nữa, ta sẽ mang ngươi rời khỏi đây.
Bị Ania dây dưa bao năm nay đã là một cơn ác mộng đối với Đoan Mộc Thắng, hắn thực sự không muốn động tới cái nữ nhân điên này nữa.
Ania thét lớn:
- Ta thề! Mau ôm ta đi! Ta không muốn lúc phải ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Đoan Mộc Thắng không hề do dự đưa tay ôm lấy Ania đang hồi phục từ trên mặt đất lên.
Đột nhiên nàng ta kinh hãi hét lớn:
- Cẩn thận phía sau!
Trong lòng Đoan Mộc Thắng cả kinh, lập tức quay đầu về phía sau, nhưng cái gì cũng không thấy. Cho nên trong lòng hắn có một cỗ dự cảm bất tường hiện lên.
Ania cười dữ tợn, hai bộ móng tay sắc bén kia biến thành một thanh đao nhọn, đ.â.ɱ một cái. †.h.â.ᥒ †.h.ể có thể chống được cả đạn súng máy xạ kích của Đoan Mộc Thắng bị cắt thành hai đoạn, m.á.∪ huyết, nội tạng cứ thế mỗi thứ rơi một chỗ.
- Tại sao?
Đoan Mộc Thắng chỉ kịp bi phẫn hét lớn một tiếng, hai tay hắn đã bị nàng ta nhẹ nhàng c.h.é.ɱ đứt rồi.
Ở khoảng cách gần lại bị cường giả đồng cấp đánh lén thì, Đoan Mộc Thắng thực không thể nào chống lại được.
Nhạc Trọng đã bị xuyên thủng bị kia bỗng quay người, khẩu súng điện từ trong tay không ngừng dí vào bụng Đoan Mộc Thắng mà bóp cò:
- Để ta nói cho ngươi nhé, vì nàng ta là khôi lỗi, mà ngươi cũng sắp biến thành một con khôi lỗi tứ giai của ta thôi!
*****
Từng đạo pháo điện từ đánh thẳng lên n.g.ự.© của Đoan Mộc Thắng, đ.â.ɱ thủng n.g.ự.© của hắn, rất nhanh hắn chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận, oán độc mà nhìn Nhạc Trọng mà thôi.
Nhạc Trọng đưa tay phóng ra một viên tứ giai Khôi lỗi phù văn trực tiếp bắn thẳng vào mi tâm của Đoan Mộc Thắng.
- Khôi lỗi chi hạp! Ngươi lại có thể có được bảo vật này sao! ©.h.ế.† tiệt! Súc sinh.
Khôi lỗi phù văn kia chưa vào trong mi tâm thì Đoan Mộc Thắng vẫn có thể thét gào, nhưng vào tiến vào thì hắn chợt khôi phục bình tĩnh, trong mắt chỉ còn lại sự kính cẩn nhìn Nhạc Trọng:
- Chủ nhân, ta là Đoan Mộc Thắng!
- Tốt lắm!
Nhạc Trọng nhìn Đoan Mộc Thắng đang kính cẩn kia mà thả lỏng tâm tình, trong lòng có tràn ngập sự vui sướng, lần này hắn đã nắm trong tay được tới hai tên tứ giai Thần chiến sĩ..
Sa Hi, Sa Diệt là hai vị thống lĩnh tứ giai Thần chiến sĩ của đám biến d.Ị ᥒ.h.â.ᥒ, tuy bọn họ nguyện ý đi theo bên cạnh Nhạc Trọng, nhưng cũng coi như là người ngoài, đọc lập mà thôi, vì cũng không cần phải tuân theo mọi mệnh lệnh của những người khác.
Mà hiện tại, Đoan Mộc Thắng với Ania đã bị Nhạc Trọng hàng phục, hắn có thể trực tiếp chỉ huy hai vị tứ giai thần chiến sĩ này c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, chiến thuật sẽ càng thêm linh hoạt hơn nhiều.
Một cơn gió thôi qua, Sa Hi xuất hiện trước mặt Nhạc Trọng, nàng nhìn hai người Đoan Mộc Thắng với Ania, trong mắt tràn ngập sự kiêng kỵ đề phòng.
Sa Hi rất nhanh đã nhìn thấy được sự dị thường ở đây, nhíu mày hỏi:
- Nhạc Trọng, bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?
Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Ta dùng Khôi lỗi chi phù khống chế bọn hắn, cho nên hiện giờ bọn hắn chính là người của chúng ta rồi.
Sa Hi lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng, trong mắt hiện lên sát khí:
- Khôi lỗi chi hạp sao? Ta không hy vọng ngươi dùng nó trên người bọn ta, nếu như ta mà phát hiện ngươi dám làm chuyện đó. Ta sẽ g.ï.ế.✝ ngươi!
Khôi lõi chi hạp có thể ngưng tụ ra khôi lỗi chi phù để chi phối sinh vật khác, bất luận là kẻ nào chỉ cần bị khôi lỗi chi phù bắt được, trừ phi là Nhạc Trọng tự nguyện buông tha, bằng không thì cả đời này chỉ có thể làm khôi lỗi của Nhạc Trọng. Cho dù Sa Hi là tứ giai thần chiến sĩ thì cũng kiêng kị không thôi, bởi nàng cũng không muốn biến mình thành khôi lỗi của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mỉm cười nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể hợp tác thoải mái thì ta sẽ không dùng thứ này trên người các ngươi.
Cái đám biến d.Ị ᥒ.h.â.ᥒ như Sa Hi này, vừa hợp tác, thì cũng phải phòng bị. Dù sao thì bọn họ bản tính hung lệ, một khi không chú ý, có thể sẽ bị đám biến d.Ị ᥒ.h.â.ᥒ đó đ.â.ɱ ©.h.ế.† thì thôi.
Sa Hi lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng rồi sau đó rời đi.
Nhạc Trọng đi về phía Đoan Mộc Thắng và Ania, ra lệnh:
- Đi tới quán Mì Nhân Q.∪.ỷ trong thành thị kia, g.ï.ế.✝ hết sạch đám hấp huyết q.∪.ỷ cho ta!
Ở trong thành này thì Thực Nhân q.∪.ỷ, Hấp Huyết q.∪.ỷ tuyệt đối không có khả năng để cho Nhạc Trọng sử dụng, cho nên hắn cũng không muốn hòa ái đối với địch nhân cua mình.
- Vâng thưa chủ nhân!
Đoan Mộc Thắng và Ania cung kính thi lễ với Nhạc Trọng, sau đó mới cấp tốc biến mất vào trong bóng tối.
Không lâu sau, ở Thanh Trượng thành đã vọng đến tiếng kêu thảm thiết của Thực Nhân q.∪.ỷ, Hấp Huyết q.∪.ỷ.
Đoan Mộc Thắng với Ania tuy rằng tiêu hao lực lượng nhiêu trong việc chữa trị †.h.â.ᥒ †.h.ể nhưng vẫn không phải là đối thủ mà đám nhị giai Thần chiến sĩ kia có thể chống lại được. Hơn nữa lục thức của bọn họ nhạy cảm, có thể cảm ứng cường liệt với đồng tộc, cho nên rất dễ dàng có thể tìm được đám Thực nhân q.∪.ỷ và Hấp huyết q.∪.ỷ kia để g.ï.ế.✝ sạch.
Tám người máy RH2 kia ở dưới sự thao túng của Bạch Y, mở ra hệ thống quan sát sinh vật. Vừa kiếm tra thấy được Thực nhân q.∪.ỷ, Hấp huyết q.∪.ỷ, chúng nó sẽ dùng toàn bộ hỏa lực để biến đối phương thành tro bụi.
Sau khi giao cho Bạch Y chủ trì cái nhiệm vụ dọn rách này, Nhạc Trọng liền hướng về phía Thiên Hương các mà đi.
Trên đường đi, có thể thấy được một số phần tay chân bị cụt của nhân loại, m.á.∪ huyết, rồi nột tạng. Nhạc Trọng còn nhìn thấy được những người ©.h.ế.† không nhắm mắt, người ©.h.ế.† mà không đầy đủ tứ chi, nơi này quả thực đã có thể coi là một cái lò sát sinh, tựa như một cái địa ngục vậy.
Đây chính là hậu quả của trò chơi săn bắn của đám Thực nhân q.∪.ỷ bộ tộc. Một khi trò chơi săn bắn bắt đầu, thì đại bộ phận dân chúng của thành thị này sẽ bị †.à.ᥒ s.á.†, để thỏa mãn cho sự vui sướng và ham ăn của đám Thực nhân q.∪.ỷ kia.
Nhạc Trọng nhìn một màn này, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phẫn nộ và bi ai. Nhân loại ở bên trong thế giới này tựa như là chó lợn vậy, căn bản không thể nào nắm giữ được số phận của bản thân. Coi như là những kẻ có tiền như Triệu thiếu kia, ở trong mắt Thánh tộc cũng chỉ là một con heo không hơn không kém, đối phương muốn g.ï.ế.✝ là g.ï.ế.✝, muốn ăn là ăn, căn bản một chút an toàn cũng không có được. Dưới trướng Nhạc Trọng có rất nhiều kẻ phản kháng đến pháp luật cũng không biết, có thể tiếp thu giáo dục cũng rất ít, bọn họ trừ c.h.é.ɱ c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ g.ï.ế.✝ ra thì tất cả đều dốt đặc cán mai.
Nếu như địa cầu lưu lạc tới tay đám Thánh tộc này thì nhân loại trong thời gian tới chỉ sợ sẽ biến thành đám lợn do mấy tên Thực nhân q.∪.ỷ, Hấp huyết q.∪.ỷ kia nuôi dưỡng.
- Kính chào chủ nhân!
Nhạc Trọng vừa đến Thiên Hương các thì đã thấy một loạt những tiểu m.ỹ ᥒ.ữ tuổi từ tám đến mười bốn, đang quỳ gối hai bên đường, phủ phục trên mặt đất, cung kính biểu thị sự thần phục tới hắn. Số lượng m.ỹ ᥒ.ữ ở đây vượt qua năm trăm, oanh oanh yến yến thực là đồ sộ tới mức khó đỡ.
Trương Mạn Ny mặc một thân áo bào trắng đi tới trước mặt Nhạc Trọng, nụ cười mê người tự tin nói:
- Chủ nhân, đây chính là tinh hoa của Tứ đại phong nguyệt thánh địa chúng ta đó!
Nhạc Trọng nhướng mày hỏi:
- Hiện tại ngươi có thể lấy ra bao nhiêu Ưng tệ?
Trương Mạn Ny trả lời vô cùng nhanh:
- Bởi vì thời gian cấp bách, cho nên số lượng Ưng tệ hiện tnay cũng chỉ có hai mươi lăm ức, chẳng qua ta có thể thêm mười lăm ức ưng tệ từ châu bảo, hoàng kim, tơ lụa, toản thạch, tinh hạch các loại, trong đó còn có một viên tứ giai tinh giác.
Ánh mắt Nhạc Trọng sáng lên, vỗ vỗ vai Trương Mạn Ny nói:
- Hay lắm! Làm rất tốt.
Một viên tứ giai tinh giác cực kỳ quý giá, Nhạc Trọng ở trung nguyên cũng chỉ mới có hai viên, hiện tại đã là ba viên rồi.
Khuôn mặt Trương Mạn Ny đầy vẻ tươi cười:
- Đa tạ chủ nhân khích lệ!
Còn lại ba vị quản sự khác thì đưa ánh mắt đố kỵ nhìn Trương Mạn Ny, có thể được vị đại lão bản như Nhạc Trọng khích lệ, thời gian sau Trương Mạn Ny hẳn là được vinh quang hơn nữa rồi.
Nhạc Trọng vung tay lên, một quyển nhất cấp hỏa cầu thuật kỹ năng thư hiện ra, bay tới tay Trương Mạn Uy:
- Đây là phần thưởng cho ngươi, chỉ cần là người làm được việc cho ta, ta sẽ ban thưởng cho bọn hắn lực lượng.
Trương Mạn Ny nhận lấy bản kỹ năng thư kia, vỗ nhẹ một cái nó liền tiến nhập vào trong người nàng ta.
← Ch. 0740 | Ch. 0742 → |