← Ch.0115 | Ch.0117 → |
Cường giả Luyện Khí Cảnh chính là thần tiên, là hoàng đế, muốn g.ï.ế.✝ mấy võ đạo thập trọng không phải việc lớn.
- Tốt! Ngươi muốn ta tự sát, ta sẽ tự sát!
Lâm Hi nói xong cúi đầu xuống, thở dài. Trong mắt hắn lóe ra hào quang thật sâu.
Trong lòng Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào buông lỏng, chỉ cho rằng Lâm Hi rốt cuộc biết thủ đoạn của Q.∪.ỷ Vương Đảo cho nên nội tâm sợ hãi.
Nhưng mà thời điểm Lâm Hi vừa cúi đầu thì sau lưng của hắn hào quang lóe lên, lập tức một đạo kiếm ngân kinh thiên hiện ra.
Bá!
Cầu vồng màu xanh lá cây lóe lên, không có một tia tạp chất, sau đó quay về như thiểm điện. Chỉ nghe ba một tiếng, một cánh tay m.á.∪ chảy đầm đìa rơi xuống.
- Ah!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào sau nửa ngày mới phản ứng, nhìn thấy một cánh tay đầm đìa m.á.∪ tươi thì trên mặt lộ ra kh.ï.ế.p sợ cùng phẫn nộ thật sâu. Giống như không ngờ Lâm Hi to gan như vậy, dám động thủ với hắn.
- Cánh tay của ta!... Ngươi là đồ đáng ©.h.ế.†, dám c.h.é.ɱ đứt cánh tay của ta! Ngươi ©.h.ế.† chắc rồi, ngươi triệt để chọc vào Q.∪.ỷ Vương Đảo, ta muốn g.ï.ế.✝ cả nhà của ngươi, diệt môn của ngươi. Toàn bộ tông phái của ngươi không tha kẻ nào cả.
Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào phát ra tiếng gào thét kinh thiên, gương mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo.
- Đáng tiếc!
Lâm Hi thầm than một tiếng, đứng lên. Một kiếm này hắn muốn c.h.é.ɱ Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào thành hai đoạn. Nhưng mà Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào dù sao cũng không phải người bình thường, hoàn toàn là một loại bản năng lui nửa bước, Lâm Hi một kiếm này c.h.é.ɱ xuống chỉ c.h.é.ɱ được một cánh tay của hắn mà thôi.
- Ngươi quá ngây thơ, ngươi cho rằng lúc này ta còn cho ngươi bỏ chạy, cho ngươi thông tri Q.∪.ỷ Vương Đảo đối phó tông phái của ta sao?
Lâm Hi tiến lên trước một bước, cười lạnh liên tục. Lúc này hắn hiện ra nét hung hãn và thâm trầm không hợp với tuổi.
Q.∪.ỷ Vương Lão Tổ là cường giả Luyện Khí Cảnh, khả năng công lực còn rất mạnh mẽ. Lâm Hi làm sao có thể cho hắn quay về mật báo chứ, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc lên, đạo lý kia Lâm Hi vẫn hiểu được.
Oanh!
Không có chút do dự, Lâm Hi nói là phải "G.ï.ế.t người diệt khẩu", làm cho tâm thần Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào chấn động, hiện ra nét bối rối, lập tức bị trúng một kích.
Chỉ nghe một hồi răng rắc vang lên, Lâm Hi vừa ra tay chính là "Chuy Kích Tam Liên Thức", lực lượng toàn thân tăng lên tới mức k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, lập tức toàn bộ lực lượng áp lên Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào.
Thân hình của hắn bạo lên, đánh ra một chưởng lại giống như một búa lớn mang theo xu thế lôi đình vạn quân, đánh mạnh vào đỉnh đầu của Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào.
Oanh!
Trong lòng vội vàng, Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào chỉ kịp xuất chưởng ngăn cản. Quyền chưởng tương giao thì Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng di sơn đảo hải ập tới.
Trong lúc này hắn chỉ có kh.ï.ế.p sợ thật sâu, biết rõ Lâm Hi không chỉ có thực lực, còn g.ï.ế.✝ người diệt khẩu. Hắn cho rằng Lâm Hi tuổi trẻ, cho rằng hắn mềm yếu, hiện tại mới biết được đá trúng thiết bản.
Bề ngoài Lâm Hi còn quá trẻ, nhưng thực lực tuyệt đối không kém thậm chí còn mạnh hơn hắn một chút.
Phanh!
Toàn thân Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào run rẩy dữ dội, chỉ một sát na này lập tức kêu thảm một tiếng, m.á.∪ tươi phun ra ngoài, giống như điều đứt dây bay ngược lại phía sau, bị trọng thương.
Cánh tay phải của hắn đã bị Lâm Hi gọt đoạn, lúc này dùng sức quá nhiều nên m.á.∪ tươi bắn ra ngoài thật nhanh.
Lâm Hi không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là đem hết toàn lực, một lần hành động đánh thắng.
Ngũ Lôi Sơn khổ luyện nửa tháng, tăng thêm hai bình Lôi Minh Đan, còn có hơn ba mươi bình Xích Diễm đan cùng với thú đan đỉnh cấp mà Liệt Dương Tông tồn kho một ít, Lực lượng Lâm Hi đạt tới hai mươi ba vạn cân, so với Xích Luyện Tông lúc trước cũng không kém nhiều.
Nếu như không phải thời gian tu luyện của hắn còn quá ngắn, xa xa không chỉ bao nhiêu đây. Nhưng mà phối hợp "Chuy Kích Tam Liên Thức", trong võ đạo thập trọng hắn không có địch thủ.
- Phanh!
Một bóng đen nghiêng nghiêng bay lên, dốc sức liều mạng đào tẩu. Lúc này Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào cảm giác được nguy hiểm thật sâu, liều mạng bị thương cũng muốn thoát khỏi Lâm Hi.
- Hừ! Nếu cho ngươi chạy trốn thì uổng cho ta làm võ giả rồi!
Lâm Hi nhìn thấy Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào thừa cơ đào thoát, nhảy lên cao và trong mắt có ánh sáng lạnh hiện ra.
Oanh!
Đại địa chấn động, mặt đất dưới chân của Lâm Hi lún xuông thật sâu. Sau một khắc Lâm Hi giống như đạn pháo, bay tới thật nhanh, cũng nhảy lên rất cao.
Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào cũng chưa chạy bao xa, còn không có bay tới chỗ cao nhất đã bị Lâm Hi đuổi theo, một cước dẫm nát xương sống của hắn, chỉ nghe răng rắc một tiếng xương cốt gãy lìa, Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào lập tức giống như cọc gỗ từ trên cao rơi thẳng xuống đất.
- Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào, ngươi thực không nên đi trêu chọc ta. Hiện tại, ©.h.ế.† đi cho ta!
Lâm Hi đã tỏa ra sát cơ nồng đậm, như như người ©.h.ế.† nhìn qua Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào.
- Chờ một chút. Ngươi không thể g.ï.ế.✝ ta. Ta là con của Q.∪.ỷ Vương, ngươi g.ï.ế.✝ ta, cha ta nhất định sẽ b.á.ℴ †.h.ù thay ta, diệt cả nhà của ngươi.
Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, hắn ý đồ làm ra phản kháng cuối cùng.
- Hừ! Ngươi biết ta tên gì? Biết rõ môn phái của ta sao?
Lâm Hi cười lạnh.
- Ngươi!
Bờ môi Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào run lên, nhưng đột nhiên sửng sốt.
Nhân vật xuất thân Q.∪.ỷ Vương Đảo làm gì đặt một thế lực bình thường vào mắt. Trong mắt hắn Lâm Hi ngay từ đầu chính là người ©.h.ế.†.
Thẳng đến lúc này, Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào phát hiện chính mình rõ ràng không biết đối phương xuất thân tông phái nào, thậm chí ngay cả tên gì cũng không biết.
- Ngươi...
Vẻ mặt Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào như tro tàn, môi hắn run lên, còn muốn nói điều gì. Nhưng mà cầu vồng màu xanh lá cây hiện ra, lập tức c.h.é.ɱ đứt đầu của Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào.
Võ giả võ đạo đỉnh phong, trái tim bị hủy trong thời gian ngắn cũng sẽ không ©.h.ế.†. Nhưng mà bị c.h.é.ɱ đứt đầu thì chính là ©.h.ế.† chắc.
Điểm này Lâm Hi đã sớm phát hiện.
Đi ra phía trước, Lâm Hi sờ tìm trên người của Dạ Xoa Q.∪.ỷ Bào, tìm ra một quyển sách màu đen, một hộp đan, còn có một tấm lệnh bài.
- Q.∪.ỷ Vương Công!
Lâm Hi quét mắt một vòng. Trong nội tâm chấn động mạnh.
Võ giả võ Đạo thập trọng không có công pháp gì cả. Chỉ có đạt tới Luyện Khí Cảnh mới có công pháp tu luyện, có được các loại lực lượng cường đại.
Những cái này trong Đại thế giới Tiên đạo đều có đề cập qua.
- Lại là võ học Luyện Khí Cảnh!
Mí mắt Lâm Hi nháy lên, hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được.
Đây nhất định là Q.∪.ỷ Vương Lão Tổ kín đáo đưa cho con của hắn. Hy vọng hắn gia nhập Thần Tiêu Tông và sau đó đột phá lên Luyện Khí Cảnh, có thể tu luyện Q.∪.ỷ Vương Công, do đó tại Thần Tiêu Tông có cạnh tranh cũng chiếm được ưu thế.
Võ học Luyện Khí Cảnh, võ giả Võ Đạo thập trọng không cách nào tu tập được. Nhưng mà quy cũ này với Lâm Hi lại vô dụng thôi. Nội gia quyền pháp tu tập tới cảnh giới nhất định thì trong kinh mạch sinh ra nội khí.
← Ch. 0115 | Ch. 0117 → |