← Ch.0147 | Ch.0149 → |
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, đi xem những người trong kén, ngắm nhìn cảnh sắc biến ảo không ngừng. Những hình ảnh này dường như phản chiếu lại cuộc đời bọn họ. Dư Tắc Thành đi tới dưới một chiếc kén, đưa tay chạm vào kén, không hề có chút cảm giác nào cả.
Hắn thử điều động năng lượng của thế giới Bàn Cổ. Dư Tắc Thành vững tin rằng thế giới Bàn cổ chính là mình, mình là thế giới Bàn Cổ. Dần dần một luồng sương mù từ n.g.ự.© hắn bay ra dung nhập vào trong kén.
Nháy mắt Dư Tắc Thành như tiến nhập vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, hắn nhìn thấy một bé gái đang nấp ở góc phòng khóc thút thít, tay nó ôm một con búp bê đã hư hỏng, hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng. Bên ngoài phòng vang lên thanh âm cãi nhau rất lớn, những lời chỉ trích nhau, đây là phụ mẫu nó đang cãi nhau ầm ĩ. Bé gái ra sức bịt chặt hai tai, nhưng không thể nào cản nổi thanh âm, nghe kỹ mới biết phụ mẫu đang cãi nhau là vì nó.
Lập tức Dư Tắc Thành biết người trong kén này là ai. Đây là Lôi Băng Vân, hóa ra tính tình cao ngạo, lạnh lùhg như băng giá của nàng chỉ là vẻ ngoài dùng che đậy, bảo vệ nội tâm vô cùng yếu ớt của nàng. Lôi gia nhiều đời đơn truyền, chỉ có một con, tới đời Lôi Băng Vân vì nàng là nữ cho nên nàng trở thành nguyên nhân khiến cho phụ mẫu cãi nhau không ngừng, mãi cho đến khi nàng tu tiên, đệ đệ nàng được sinh ra.
Dư Tắc Thành nhìn bé gái khóc ở góc phòng, không nhịn được muốn tiến tới giúp nàng. Lúc này đột nhiên có một thiếu niên mang theo một tia quang minh xuất hiện bên cạnh Lôi Băng Vân, nắm tay kéo nàng dậy, sau đó đưa nàng tới một thế giới vô cùng xinh đẹp. Ở đó có vô số chim chóc không ngừng nhảy nhót hót líu lo xung quanh nàng, lại có vô số bướm đủ màu bay lượn quanh nàng.
Thiếu niên kia che chở, chăm sóc thương yêu nàng vô cùng. Lòng can đảm, tính dịu dàng, lãng mạn của thiếu niên ấy dần dần khiến cho Lôi Băng Vân yêu thích hắn. Hai người thề hẹn dưới trăng, chân trời góc biển vĩnh viễn không xa rời.
Sau đó hai người dần dần trưởng thành, thành hôn với nhau. Thiếu niên kia đã chiếm được tình yêu tuyệt đối của Lôi Băng Vân, hai người sống với nhau có sáu bảy đứa con, hạnh phúc cả quãng đời còn lại.
Dư Tắc Thành càng nhìn thiếu niên này càng cảm thấy tức tối, bao nhiêu chuyện tốt trên đời hắn đều chiếm sạch. Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra thiếu niên này có vẻ giống như... mình, hắn nhìn kỹ lại, người này đúng là mình.
Đột nhiên một thần thức đầy thiện ý truyền tới Dư Tắc Thành, là thần thức của Cổ Thần Thú. Bởi vì luồng sương mù do Dư Tắc Thành phóng xuất ra còn có năng lực thay đổi ảo cảnh, cho nên cổ Thần Thú kia xem Dư Tắc Thành như đồng loại của nó, phát ra tín hiệu thiện ý với hắn.
Cổ Thần Thú này vốn không có †.h.â.ᥒ †.h.ể cố định, cho nên nhận lầm như vậy cũng là bình thường. Lúc này Lôi Băng Vân bắt đầu trải qua các loại ảo cảnh, mới đầu là đau khổ vô cùng, hoặc là bần nô hoặc là Công chúa mất nước, hoặc là tiểu thư con nhà phá sản. Vào thời điểm cuộc đời nàng đau khổ nhất, Dư Tắc Thành xuất hiện, cứu lấy nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều. Hai người sống hạnh phúc hết đời này sang đời khác.
Chuyện này dường như quen thuộc vô cùng đối với cổ Thần Thú. Cảm nhận được Dư Tắc Thành tỏ vẻ nghi ngờ, cổ Thần Thú bèn phóng xuất thần thức, lập tức Dư Tắc Thành cảm nhận được vô số ảo cảnh như vậy. Đây là †.ẩ.y ᥒ.ã.ℴ khiến cho nữ tử trong ảo cảnh yêu mình, sống vì mình, ©.h.ế.† cũng vì mình không oán không hối, trọn đời không thay đổi.
Thì ra những ảo cảnh này đều của chủ nhân cũ của Cổ Thần Thú tên là Chu Câu Tử. Y á.Ɱ s.á.† Người khác không thành, ngược lại bị người kia lợi dụng ảo cảnh của Cổ Thần Thú mê hoặc bắt lấy các tu sĩ, biến thành người yêu, thân nhân, tiểu đệ dưới tay mình, làm mọi chuyện một cách hết lòng hết sức, bán mạng vì mình.
Dư Tắc Thành nhìn những ảo cảnh này, những ảo cảnh nho nhỏ do Chu Câu Tử cố ý thiết kế đều có mục đích sử dụng riêng biệt của y.
Tên Chu Câu Tử này lợi dụng những ảo cảnh khiến người khác mê hoặc trong lúc không hay không biết, sinh ra ảo giác, khiến cho bọn họ phản bội bằng hữu, phụ tử nghi kỵ, phu thê ly biệt, huynh đệ tương tàn.
Chu Câu Tử này từng là một trong ba đại Thứ Thần của Vẫn Sinh tông, cảnh giới Nguyên Anh Phân Thần, là thích khách nổi tiếng thiên hạ. Thiên hạ ai ai cũng biết vẫn Sinh tông là tà tông đại phái, từ trước tới nay vẫn lấy luyện khí, cơ quan, á.ɱ s.á.† mà vang danh hậu thế, xưa nay bọn họ âm độc lạnh lùng, rất khó dây vào.
Thiên Đạo mà bọn họ theo đuổi chính là đạo á.ɱ s.á.†, dù ©.h.ế.† không thua, trong cảnh ©.h.ế.† tìm đường sống. Bọn họ lấy chuyện á.ɱ s.á.† cường địch làm pháp môn cầu đạo tu tiên, cho rằng Thiên Đạo vốn chỉ có một đường, g.ï.ế.✝ càng nhiều người tu tiên, cơ hội của mình cũng sẽ nhiều hơn. Thông qua kinh nghiệm và cảm ngộ á.ɱ s.á.† cường địch, tìm đường sống trong cảnh ©.h.ế.†, làm tăng thêm tu vi công lực của mình.
Chu Câu Tử tiền bối lợi dụng cổ Thần Thú này mê hoặc đệ tử, thân nhân bằng hữu của mục tiêu cần á.ɱ s.á.†, thông qua bọn họ tìm hiểu bí mật của mục tiêu, sau đó thiết lập ổn thỏa kế hoạch á.ɱ s.á.†, gần như lần nào cũng thành công, không ai có thể trốn thoát Chu Câu Tử Truy Hồn của y.
Y thích nhất là mê hoặc thân nhân bằng hữu của mục tiêu, thay đổi ký ức của bọn họ, khiến cho bọn họ hình thành ảo giác, kích thích bọn họ ra tay g.ï.ế.✝ hại thân nhân của mình, tạo nên cảnh cốt nhục tương tàn. Khơi mào n.ộ.ï c.h.ï.ế.ᥒ nội bộ đối phương, khiến cho bọn họ tranh đấu với nhau, mình làm ngư ông đắc lợi, cười xem đối phương tự g.ï.ế.✝ lẫn nhau.
Đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma, ngàn năm trước y tới Nguyên châu, phát hiện được một món bảo vật trong cổ thành bỏ hoang này. Không ngờ món bảo vật này đồng thời cũng được chưởng môn của Vô Thượng Cảm ứng môn là Vĩnh Sinh Chân Nhân phát hiện, giữa hai người xảy ra tranh chấp. Y âm thầm chuẩn bị á.ɱ s.á.† Vĩnh Sinh Chân Nhân, sử dụng Cổ Thần Thú mê hoặc thủ hạ đệ tử Vĩnh Sinh Chân Nhân, định tạo cơ hội.
Không ngờ Chu Câu Tử bày ra nhiều tầng mai phục, trong khoảnh khắc y sắp sửa á.ɱ s.á.† Vĩnh Sinh Chân Nhân thành công, ngược lại bị Vĩnh Sinh Chân Nhân g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, kết cục là Nguyên Anh bị thu, táng mạng cổ thành.
Đây gọi là sinh nghề tử nghiệp, bởi vì Vĩnh Sinh Chân Nhân cũng có nuôi một con Cổ Thần Thú, hơn nữa pháp lực còn cao thâm hơn Chu Câu Tử. Tất cả những gì Chu Câu Tử biết được đều do Vĩnh Sinh Chân Nhân bố trí, kết quả y phải ©.h.ế.† tại nơi này.
Nhưng trước khi Chu Câu Tử ©.h.ế.† đi cũng xuất ra một đòn phản kích sau cùng. Trước khi Nguyên Anh y bị thu y đã truyền tống †.h.i †.h.ể của mình và món bảo vật kia vào trong hư không mờ mịt, cuối cùng coi như cả hai người tay trắng rời đi, không ai thu được món bảo vật ấy. Cổ Thần Thú này có tính cách vô cùng độc đáo, mỗi người chỉ có thể sở hữu một con như vậy, hơn nữa cổ Thần Thú với nhau sẽ đặc biệt chiếu cố cho nhau, Vĩnh Sinh Chân Nhân không có cách nào từ chối thỉnh cầu của cổ Thần Thú mà ông vô cùng yêu thương, rốt cục đành tha cho con cổ Thần Thú kia một con đường sống. Nhưng Vĩnh Sinh Chân Nhân lập cấm chế nhốt nó vào trong cổ thành này khiến cho nó không thể rời đi bất cứ đâu.
Nhưng rốt cục Vĩnh Sinh Chân Nhân đã coi thường thực lực của cổ Thần Thú kia, cuối cùng nó cũng đã dung hợp cổ thành thành một thể với mình, biến thành nơi gởi thân cho mình. Sau đó nó phá giải được cấm pháp của Vĩnh Sinh Chân Nhân, thường xuyên lui tới đại lục, vì vậy mới hình thành cổ Lĩnh Thận thành ở Nguyên châu.
Nhờ trao đổi, dần dần Dư Tắc Thành đã biết được hết thảy mọi chuyện về cổ Thần Thú, không khỏi buông tiếng thở dài tiếc nuối cho Chu Câu Tử. Tuy rằng y ©.h.ế.† tại nơi này nhưng cũng là một anh hùng hiếm có, có trăm tên ái th.ï.ế.p hoành hành một thời, thủ hạ đệ tử toàn là kẻ thù trước kia. Nếu nói Chu Câu Tử muốn truy hồn đoạt mệnh, không ai là không kinh hồn kh.ï.ế.p vía, cũng là bậc kiêu hùng một đời.
Dư Tắc Thành nghĩ vậy, cổ Thần Thú hết sức tán thành, cứ như vậy vô tình hai bên xem nhau là bằng hữu.
Ký ức của Lôi Băng Vân đã bị cổ Thần Thú cải biến hoàn toàn, tuy rốt cục cổ Thần Thú cũng sửa ký ức nàng lại như trước. Dư Tắc Thành cắt bỏ hết thảy nhưng ký ức này đã để lại mầm móng. Trong tương lai không lâu Lôi Băng Vân sẽ dần dần cảm ứng được trong mộng, nó cũng sẽ dần dần thay đổi tính cách nàng. Đây là thủ đoạn và kỹ xảo do Chu Câu Tử tích lũy hoành hành đã ngàn năm qua, quá dễ dàng khuất phục chỉ một Lôi Băng Vân nho nhỏ.
Trong quá trình thay đổi này Dư Tắc Thành hiểu được rõ ràng về quá khứ, sở thích, tính tình, suy nghĩ, thói quen của Lôi Băng Vân. Tính cao ngạo của Lôi Băng Vân thật ra chỉ là giả vờ để che giấu sự yếu đuối trong lòng nàng, dùng lớp vỏ cao ngạo này để bảo vệ mình.
Dư Tắc Thành càng hiểu rõ nội tâm nàng, càng cảm thấy thương tiếc cho nàng, không khỏi nhớ lại ảo cảnh đầu tiên của mình, dường như Lôi Băng Vân sau này cũng sẽ yêu mình.
Thật ra những ảo cảnh này đều có căn cứ của nó, là do cổ Thần Thú căn cứ theo tính cách, sở thích, thói quen, nỗi sợ, thích thứ gì nhất, ghét thứ gì nhất... trong lòng kẻ chịu pháp thuật này. Đủ các cảm xúc như vậy tổng họp lại chế tạo ra ảo cảnh gần sát với thực tế. Không phải là ảo cảnh thay đổi con người, mà là tự con người sa vào ảo cảnh mà mình mong muốn nhất.
← Ch. 0147 | Ch. 0149 → |