← Ch.1197 | Ch.1199 → |
Trong vết nứt, bay ra rất nhiều Thiên Ma.
Tiếp theo, một nữ tử từ bên trong bay ra. Đó chính là nữ tử trong quang ảnh lúc trước.
Nửa người trên là một nữ tử xinh đẹp, nửa người dưới là thân của một con rắn.
Đuôi rắn của nữ tử kia vẫy một cái, chắn ở trước mặt mọi người.
Ầm!
Mọi người đột nhiên dừng lại.
- Bộ tộc Nhân Xà?
†.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên đang truy sát nhóm người Diêm Xuyên, sắc mặt đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
- Nhân Xà?
Hai mắt của Diêm Xuyên ngân đồng hiện ra ngân quang nhìn nữ tử phía xa.
- Meo, bộ tộc Nhân Xà không phải đã sớm diệt tộc sao?
Miêu Miêu cũng kinh ngạc nói.
- Không phải diệt tộc, mà tiến vào Thiên Ma giới!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Nữ tử vừa xuất hiện, liền đưa mắt nhìn tất cả mọi người ở đây một lượt.
- Thiên đình Đại Trăn, Diêm Xuyên? Quả nhiên lợi hại. Ngươi lại giả mạo Minh Hà lão tổ, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt!
Nữ tử kia cười khúc khích nói.
- Còn chưa thỉnh giáo!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Ta tên là Xà Tinh Tinh. Ta đã nghe nói về ngươi từ rất lâu nhưng vẫn bán tín bán nghi!
Nữ tử đầu người mình rắn phun ra xà tín, cười híp mắt nói.
- Xà Tinh Tinh? Ngươi đã nghe nói qua về Nữ Oa, Chỉ Trần chưa?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Đương nhiên, Nữ Oa là nữ nhân Vương. Nhưng đáng tiếc, nàng lại đi tới thế giới Đại Thiên, đồng thời ©.h.ế.† ở thế giới Đại Thiên. Nói vậy ngươi cũng biết nàng sao? Nhắc đến tiểu nha đầu Chỉ Trần kia, thật đáng tiếc! Quên đi, dù sao cũng là cùng tộc, ta cũng chẳng nhắc tới các nàng nữa. Lần này, người trong thần giới đi tới bộ tộc ta, tìm Vương. Bởi vậy ta mới đến đây. Vừa vặn ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Đám thú giao hoán này đúng thật là coi trời bằng vung!
Xà Tinh Tinh nói.
Nói xong, cái đuôi rắn của nàng lại vẫy một cái. Tiếp đó nàng đến gần, cười nói:
- Diêm Xuyên, tương lai ta sẽ phải đến Hàm Dương của ngươi làm khách một thời gian!
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia cổ quái:
- Còn chưa thỉnh giáo, nàng làm sao lại nghe nói về ta?
- Còn không phải là nha đầu Mạnh Dung Dung kia ngày nào cũng nhắc tới ngươi sao? Hi hi! Làm sao? Hàm Dương thành của ngươi không hoan nghênh ta sao?
Xà Tinh Tinh cười quyến rũ nói.
- Ha ha, Hàm Dương bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh nàng!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Như vậy chắc chắn nha. Hiện tại ta muốn thu lấy con thú giao hoán này. Chắc các ngươi muốn đi trước?
Xà Tinh Tinh nói.
Mọi người nhìn về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên cũng không nói bất kỳ lời khách sáo nào.
Dù sao, tuy rằng giọng điệu Xà Tinh Tinh hiền lành, nhưng cũng không biết có phải là thật sự hay không.
- Được, cáo từ!
Diêm Xuyên nói.
- Đi!
Diêm Xuyên lại nói.
- Minh!
Phượng hoàng đen giang rộng đôi cánh, nhanh chóng bay xa.
Xà Tinh Tinh có chút sững sờ, tiếp theo liền nở nụ cười cổ quái.
Xà Tinh Tinh quay đầu lại, Xà Tinh Tinh nhìn về phía †.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên.
- Hi hi, đây là số mấy? Để ta đoán xem, thú giao hoán số bảy? Có đúng không? Sao vậy, không nhận ra ta sao?
Xà Tinh Tinh cười híp mắt nói.
Lúc này †.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên lại cảm thấy da đầu tê dại.
- Là ngươi, Xà Tinh Tinh!
Sắc mặt †.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên khó coi đến cực điểm.
- Hi hi hi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ta. Không uổng công năm đó ta phong ấn các ngươi?
Xà Tinh Tinh cười nói.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
†.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên vẫn có chút sợ hãi nói.
- Làm gì sao? Không làm gì. Ngươi nói xem, ta thật vất vả mới phong ấn ngươi, tại sao ngươi lại chạy đến đây? Đây không phải là nói rõ ta không có năng lực sao?
Xà Tinh Tinh tiến về phía trước một chút.
- Đây là do người Thần giới làm!
†.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên lui về phía sau một bước nói.
- Là do đám tiểu tử mang hồ lô kia làm sao? Được rồi. Ta không trách ngươi. Ngoan, theo ta trở về đi thôi!
Xà Tinh Tinh lại tiến lên một bước.
- Không, ta không đi trở về. Xà Tinh Tinh, các ngươi đã phong ấn chúng ta nhiều năm như vậy, các ngươi đi được rồi!
†.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên đột nhiên gào thét nói.
- Xem các ngươi kìa. Ta làm vậy là muốn tốt cho các ngươi thôi. Đi thôi!
Xà Tinh Tinh cười nói.
- Không. Khốn kiếp, ta không sợ ngươi. Xà Tinh Tinh, ta không phải là số bảy năm đó nữa. Bây giờ ta đã là Thông Thiên g.ï.Á.ℴ ©.h.ủ. Ta là Thông Thiên. Ngươi không làm gì được ta đâu. Ta khuyên ngươi vẫn mau cút đi. Bằng không, bằng không ta sẽ c.h.é.ɱ ngươi thành muôn mảnh!
†.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên không ngừng rít gào.
Tuy rằng giọng điệu rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn có một tia sợ hãi.
Phía xa, nhóm người Diêm Xuyên đã nhanh chóng biến mất phía chân trời.
Nhưng nhóm người Diêm Xuyên cũng không tiếp tục chạy trốn, mà tìm một sơn cốc bí mật, từ phía xa quan sát Xà Tinh Tinh cùng †.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên.
- Meo, dáng vẻ thú giao hoán này hình như rất hoảng sợ Xà Tinh Tinh!
Miêu Miêu nói.
- Đâu chỉ rất sợ sệt, quả thực chính là sợ như rắn rết!
Mặc Vũ Hề ngưng trọng nói.
Diêm Xuyên ngân đồng nhíu mày nhìn về phía xa. Độc Cô Vô Địch ở bên cạnh lại cúi người trước Diêm Xuyên nói.
- Thiên Đế, nếu Thiên Đế đã an toàn, thần lui xuống trước!
Độc Cô Vô Địch nói.
- Được, Vô Địch, lần này đa tạ ngươi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Thiên Đế tuyệt đối không nên nói như vậy. Đây là chức trách của thần!
Độc Cô Vô Địch nói.
Nhìn Độc Cô Vô Địch, Diêm Xuyên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái.
- Thần xin cáo lui!
Độc Cô Vô Địch nói một câu, tiếp theo thân hình loáng một cái, đã biến mất trong rừng núi.
Nơi xa xôi, Xà Tinh Tinh từng bước áp sát †.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên.
Ban đầu, †.h.â.ᥒ †.h.ể Thông Thiên còn rất khẩn trương, nhưng dần dần đã trở nên điên cuồng.
- Hi hi hi hi, làm sao vậy? Ngươi còn muốn ra tay với ta sao? Hoặc là nói, ngươi còn muốn trao đổi †.h.â.ᥒ †.h.ể của ta sao? Không sao. Ngươi cứ thử xem đi. Ta sẽ lại gần ngươi thêm một chút. Hi hi hi!
Xà Tinh Tinh tiếp tục áp sát tiếp.
- Ngươi... ngươi đừng tới đây!
Thông Thiên lại lui về phía sau khoảng ngàn trượng.
- Thế nào? Đừng chạy!
Xà Tinh Tinh lại bay tới.
- Nhất Kiếm Tru Tiên!
Thông Thiên bỗng nhiên đ.â.ɱ một kiếm về phía Xà Tinh Tinh.
Ầm!
Một đạo kiếm cương hung mãnh xông thẳng tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt Xà Tinh Tinh. Nhưng kiếm cương lại lệch khỏi Xà Tinh Tinh một cách q.∪.ỷ dị, đ.â.ɱ vào bên cạnh, cách Xà Tinh Tinh mười trượng.
- Ha ha ha ha, ta rốt cuộc đã g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† ngươi!
Thông Thiên cười to nói.
Miêu Miêu trợn trừng mắt kinh ngạc nói:
- G.ï.ế.t ©.h.ế.† muội ngươi! Thông Thiên bị choáng váng sao? Hắn căn bản không đ.â.ɱ tới Xà Tinh Tinh!
Nhóm người Diêm Xuyên cũng lộ vẻ cổ quái.
Lúc này Thông Thiên giống như đã phát điên. Hắn đ.â.ɱ ra một kiếm còn đ.â.ɱ trượt.
- Hi hi hi, không đ.â.ɱ tới. Không sao. Ta lại tới gần ngươi một chút nữa!
Xà Tinh Tinh cười lại bay về phía Thông Thiên.
- Cái gì? Không thể nào, sao có thể không đ.â.ɱ trúng được?
Thông Thiên cả kinh kêu lên.
Phía xa, hai mắt Diêm Xuyên ngân đồng phát ra ngân quang.
- Xung quanh cơ thể Xà Tinh Tinh có một chấn động hạt căn bản một cách q.∪.ỷ dị đặc biệt! Chấn động hạt căn bản này hình như đang ảnh hưởng tới thú giao hoán!
Diêm Xuyên ngân đồng trầm giọng nói.
← Ch. 1197 | Ch. 1199 → |