← Ch.0368 | Ch.0370 → |
Diêm Xuyên không ra hết sức đánh Độc Cô Thiên Nhai, dù gì còn có một Thượng Đế kiếm chưa dùng, nhưng hắn hiểu dù không dốc hết sức thì vẫn sẽ giống như năm đó diệt Bạch Vũ chân quân vậy.
Đánh thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Hơn nữa muốn c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ Độc Cô Thiên Nhai không phải một lúc có thể hoàn thành, nên Diêm Xuyên mới lựa chọn dùng miệng lưỡi.
Tuy nhiên, Diêm Xuyên nhìn ra được Hoàng cũng không dốc hết sức.
Tất nhiên Hoàng là hạ hư cảnh đối chiến Trung Hư cảnh nhìn như đã đến cực hạn, tuy nhiên Diêm Xuyên có ánh mắt sắc bén, từ ánh mắt của nàng hắn hiểu là nàng có quân bài lớn!
Hoàng đang rèn đao mà thôi.
Nếu Hoàng bị tập kích thành công thì bị phe mình thật sự là toàn quânb ị diệt.
*Ầm!*
Diêm Xuyên mạnh giẫm một cước, tay cầm Thượng Đế kiếm vọt lên trời, Ngọc Đế kiếm nhanh chóng thu trận đuổi theo hắn, hộ vệ quanh thân.
Diêm Xuyên hét to:
- Thanh thiên lôi vân, hút cho trẫm!
*Ầm!*
Xung quanh băng sương nổi lên.
Thượng Đế kiếm nhanh chóng cản người đàn ông tập kích Hoàng.
*Ầm!*
Thượng Đế kiếm bắn ra cương kiếm ở trước mặt người đàn ông không đáng một xu. Kiếm cương của Thần cảnh sao có thể so với kiếm cương của Trung Hư cảnh?
Diêm Xuyên nhìn ra được người đàn ông này mạnh hơn cả Độc Cô Thiên Cơ!
Kiếm cương của Diêm Xuyên xen lẫn khí lạnh vô tận, băng sương xông hướng người đàn ông đối diện. Kiếm khí xung quanh bắn ra bị đông lại, nhưng cương kiếm chỉ là tràn đầy băng sương mà thôi.
Trung Hư cảnh quá mạnh. Kiếp này tu vi của Diêm Xuyên bị trói buộc quá lớn nênn không có bản lĩnh vô biên, phát huy không ra.
Quanh thân Diêm Xuyên đã đông thành núi băng bao phủ người hắn.
*Ầm!*
Núi băng tạc nổ hơn phân nửa, cương kiếm xuyên qua n.g.ự.© trái của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên văng ra ngoài, thật nhiều khối băng vỡ vụn.
*Bùm!*
Diêm Xuyên đánh vào người Hoàng quay đầu lại.
Hoàng kinh ngạc kêu lên:
- Diêm Xuyên?
Diêm Xuyên lồng n.g.ự.© bị đ.â.ɱ thủng, khóe miệng tràn m.á.∪, thống khổ nói:
- Nàng phải dốc sức ra tay thôi, giờ còn có rảnh mài đao sao?
*Bùm!*
*Bùm!*
*Bùm!*
Độc Cô Thiên Cơ, Độc Cô Thiên Nhai, còn có Trung Hư cảnh trọng thương Diêm Xuyên đều bao vây.
Lồng n.g.ự.© Diêm Xuyên bị đ.â.ɱ thủng, hiển nhiên không có sức c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ nữa. Ba Trung Hư cảnh đối chiến một mình Hoàng.
Người đàn ông áo trắng châm chọc nói:
- Độc Cô Thiên Cơ, sao ngươi chậm chạp quá vậy?
Độc Cô Thiên Cơ cung kính nói:
- Là vì Hoàng tăng thực lực.
Hoàng nhìn lồng n.g.ự.© bị đ.â.ɱ thủng của Diêm Xuyên, mắt đỏ hồng.
Một kiếm này vốn đ.â.ɱ vào nàng, lúc đó nàng đang ứng đối với Độc Cô Thiên Cơ, không kịp ngăn cản, là Diêm Xuyên cứu nàng ư?
Hoàng ánh mắt phức tạp nói:
- Xin... xin lỗi!
Diêm Xuyên hét to:
- Còn không mau ra tay? Mặc kệ ta, ta chưa ©.h.ế.† được!
Độc Cô Thiên Cơ lạnh lùng nói:
- Ra tay? Một mình ta còn đánh không lại, hiện tại là ba Trung Hư cảnh, Hoàng, để ta xem ngươi trốn được đi đâu!
Mắt Hoàng đầy tơ m.á.∪, cơ mặt co giật, lệ khí bắn ra bốn phía.
Hoàng ngửa đầu hú dài:
- Grao!
Lệ khí tận trời bùng phát, mang theo bão tố thổi bốn phương.
Khôn mặt Hoàng dữ tợn, bỗng nhiên biến hình, dường như làn da hòa tan hết lộ cơ mắt đỏ sậm.
Da dẻ hòa tan, Hoàng hóa thành thành huyết nhục ma q.∪.ỷ.
*Bùm!*
Bên trên lưng Hoàng bỗng mọc ra đôi cánh thịt.
Cánh thịt cũng là m.á.∪ thịt nhầy nhụa, như là cánh bị l.ộ.† d.⩜, răng trong miệng biến thành răng cưa, †.h.â.ᥒ †.h.ể Hoàng tăng vọt lên.
*Két két két!*
Chớp mắt Hoàng biến thành cao mười thước, cả người không có da, đầu dữ tợn, mắt to như chuông đồng, miệng như răng cưa, sau lưng cánh thịt, toàn thân đỏ rực, quái vật cực kỳ k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, như ma q.∪.ỷ huyễn thế!
Trường đao xoay vòng, bốn phía nổi lên sát phong k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, gió hình đao thổi tứ phương, mặt đất bị rạch từng khe rãnh to lớn.
Độc Cô Thiên Nhai bị tình hình hù sợ:
- Tình huống gì thế này?
Mới rồi Hoàng còn nhỏ nhắn xinh xắn chớp mắt biến thành ma q.∪.ỷ quái vật cao mười thước? Hình dạng này quá khủng kh.ï.ế.p.
Hoàng nhẹ nhàng đặt Diêm Xuyên xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông mới đánh lén, trường đao vung định chặt xuống.
Độc Cô Thiên Nhai mau chóng vung kiếm:
- Hừ, biến thành quái vật thì sao chứ? Hù ta hả, đi ©.h.ế.† đi!
*Vèo!*
Nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Khi mắt mọi người hoa lên thì Hoàng đã đến sau lưng Độc Cô Thiên Nhai.
Lưng tựa lưng, Độc Cô Thiên Nhai bỗng thấy nguy hiểm nhưng không kịp rồi, Hoàng vung tay cho một đao.
*Ầm!*
Chỉ thấy một luồng đao quang, Độc Cô Thiên Nhai bị c.h.é.ɱ eo.
Quá nhanh, nhanh đến mọi người không kịp phản ứng.
Hai Trung Hư cảnh cực kỳ kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt, tốc độ đó là sao?
*Vèo!*
Quái vật ngoái đầu nhìn hai người Độc Cô Thiên Cơ.
Hai người cơ mặt co giật, Độc Cô Thiên Nhai xem như yếu nhất trong ba người nhưng dù gì cũng là cường giả Trung Hư cảnh, thế mà một đao mất mạng?
Người đàn ông bỗng hét lên:
- Cùng ra tay!
Quái vật rống to:
- Grao!
*Vèo!*
Nhanh đến chỉ để lại cái bóng, quái vật chớp mắt đã xuất hiện phía sau lưng người đàn ông.
Người đàn ông rùng mình, tình hình tương tự sẽ xảy ra sao?
Người đàn ông kinh hoảng vội vàng chạy nhanh.
*Ầm!*
Vẫn chậm một chút, một cánh tay bị c.h.é.ɱ đứt lìa.
Người đàn ông thống khổ hét to:
- A!
Đây không phải c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪, đó là đ.ồ s.á.† một phái. Hoàng hóa thân thành quái vật, sát ý trùng thiên, đao pháp, thân hình khiến hai Trung Hư cảnh thấy không rõ, cứ tiếp tục như vậy thì ©.h.ế.† chắc.
Độc Cô Thiên Cơ sợ hãi hét to:
- Đây là quái vật gì vậy chứ!
*Vèo!*
Quái vật lần thứ hai xuất hiện đằng sau lưng Độc Cô Thiên Cơ, trở tay cho một đao.
Độc Cô Thiên Cơ kinh sợ hét to:
- Không!
Trường kiếm phòng thủ sau lưng, Độc Cô Thiên Cơ kinh hoàng chạy tới trước.
*Bùm!*
Độc Cô Thiên Cơ lại xông vào kiếm trủng.
Giờ phút này Độc Cô Thiên Cơ thà đối mặt kiếm trủng chứ không muốn đối diện quái vật, nó quá k.h.ủ.ᥒ.g b.ố.
Quái vật quay đầu nhìn người đàn ông đứt tay, gã cũng kinh khủng vội vọt vào trong kiếm trủng.
Quái vật giận dữ gầm lên:
- Grao!
Trường đao kéo lê trên mặt đất, quái vật từng bước một bước vào trong kiếm trủng.
*Ầm ầm!*
*Ầm!*
*Ầm!*
Trong kiếm trủng ngàn vạn thần kiếm phóng tới, quái vật mắt lóe tia sáng lạnh, trường đao giơ lên.
*Bùm!*
Thần kiếm tạc nổ, quái vật vác đao nhanh chóng g.ï.ế.✝ hướng mọi người.
*Bùm!*
Một đao xẹt qua, một cái đầu bay ra. Một đao cắt qua, một kiếm tu ©.h.ế.†, giống như gặt cỏ vậy, quá hung mãnh.
Kiếm trủng k.h.ủ.ᥒ.g b.ố ở trước mặt quái vật như chốn không người.
Diêm Xuyên ở không xa kinh ngạc nhìn tình hình, lầm bầm:
- Cái này là biến thân? Đao Ma? Đây mới là Đao Ma? Không sai, Diêm gia ta có huyết mạch thần thông thì chắc Hoàng cũng có, Đao Ma thật lợi hại.
Diêm Vô Địch nhào tới:
- Xuyên thúc, người không sao chứ?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta không sao, lúc kiếm đ.â.ɱ đến thì tất cả kiếm khí †.à.ᥒ p.h.á bị ta đóng băng, chỉ đ.â.ɱ qua gan và mấy khối xương mà thôi, không sao đâu!
Đúng vậy, dù n.g.ự.© Diêm Xuyên bị đ.â.ɱ xuyên nhưng miệng vết thương có tầng băng sương, không đổ m.á.∪.
*Xẹt đì đùng!*
Bỗng miệng vết thương có nhiều tia chớp mỏng manh, lôi điện lấp lánh kích động †.h.â.ᥒ †.h.ể Diêm Xuyên, thịt non nhanh chóng mọc ra, ngày càng nhiều, chớp mắt vết thương bị thịt mới lấp đầy, bề ngoài lạnh lặn. Diêm Xuyên nhắm mắt điều chỉnh, kích động nội tạng sinh trưởng, nhanh chóng hồi phục vết thương.
Bên kia.
Quái vật quá hung mãnh, ở trong kiếm trủng nó tùy ý đi lại, mau chóng g.ï.ế.✝ từng cường giả hư cảnh.
Độc Cô Thiên Cơ và người đàn ông đứt tay không may mắn thoát khỏi, chúng đối diện là quái vật g.ï.ế.✝ chóc ôm hận cực kỳ, không hề nương tay.
G.ï.ế.t! G.ï.ế.t! G.ï.ế.t!
Diêm Xuyên nhìn quái vật phía xa, lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mặc dù kiếm trủng mạnh nhưng ở trước mặt Hoàng và Xuyên thúc thì không thể ngăn cản! Xuyên thúc dùng trí tuệ, Hoàng dùng sức mạnh, dễ dàng phá trận.
Quái vật g.ï.ế.✝ hết mọi người rồi quay trở về.
Chậm rãi, thân hình biến ảo, lần thứ hai biến thành bộ dạng Hoàng ban đầu, chẳng qua mắt nàng yếu ớt, hiển nhiên hóa thân làm quái vật khiến nàng tiêu hao rất nhiều.
Y phục của Hoàng từ lớn biến nhỏ, hiển nhiên cũng là pháp bảo kha khá.
Hoàng đi đến, Diêm Xuyên vừa lúc mở mắt ra.
Hoàng nhìn thịt mới nơi n.g.ự.© Diêm Xuyên, mắt lóe tia phức tạp, cuối cùng hít sâu, nói:
- Đa tạ ngươi.
Diêm Xuyên cười bảo:
- Ta không sao mà.
Hoàng cắn môi, gật đầu.
Hoàng không thích nói chuyện, nhưng ân tình này nàng sẽ không quên.
Diêm Vô Địch mắt đỏ lên nói:
- Xuyên thúc, phụ thân của ta...
Diêm Xuyên nhìn xác Độc Cô Kiếm Vương ở không xa, khẽ thở dài nói:
- Liệm xác Độc Cô Kiếm Vương đi.
- Ừm.
Khi đến bốn người bây giờ chỉ còn ba.
Biết tin Diêm Vô Địch kế thừa tam kiếm mạch, Diêm Xuyên giữ ý định tiếp tục đi Bổ Thiên điện.
Hoàng cũng có chuyện muốn hỏi Độc Cô Bổ Thiên.
Một hàng ba người từ từ đi hướng Bổ Thiên điện.
Bổ Thiên điện!
Nhìn từ bề ngoài thì Bổ Thiên điện rất mộc mạc, không có chút cảm giác huy hoàng, đại điện khảm trong lòng núi, cửa thậm chí làm bằng gỗ.
Diêm Vô Địch cung kính kêu lên:
- Điện chủ tam kiếm điện Độc Cô Vô Địch cầu kiến gia chủ!
Đại điện im lặng không có tiếng đáp lời.
Ba người nhướng mày.
Diêm Vô Địch lại hét lên:
- Mạch chủ tam kiếm mạch Độc Cô Vô Địch thông qua kiếm trủng, cầu kiến gia chủ!
Trong đại điện vẫn lặng ngắt như tờ.
Diêm Vô Địch nhìn Diêm Xuyên, hắn nhẹ gật đầu.
Được Diêm Xuyên cổ vũ, Diêm Vô Địch nhấc chân tiến lên, tới trước cửa cổ, lại nói:
- Độc Cô Vô Địch không mời tự vào, xin gia chủ thứ lỗi!
Nói xong Diêm Vô Địch vươn tay đẩy cửa gỗ.
Không bị cản trở như tưởng tượng, cửa gỗ dễ dàng từ từ mở ra.
Diêm Xuyên ở ngoài cửa vẻ mặt cảnh giác, khó hiểu nhìn bên trong đại điện.
Cửa to dần mở cho đến khi hoàn toàn mở rộng.
Ba người đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào trong đại điện, giây sau cùng biến sắc mặt.
← Ch. 0368 | Ch. 0370 → |