← Ch.0669 | Ch.0671 → |
Tiểu Mỹ quát to:
- Ta cũng thích kẻ lừa đảo, ta nguyện ©.h.ế.† vì hắn.
Tiểu Mỹ cõng tấm thuẫn to đứng ra.
Độc Cô Cửu Tà tham gai góp vui:
- Ta thích Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đáng yêu như vậy nếu nàng ©.h.ế.† thì ta sẽ ©.h.ế.† theo nàng!
- Ta thích Nghiêm Sương...
- Ta thích Diễm tỷ...
- Ta thích Độc Cô Cửu Tà...
Từng người la lên thổ lộ, còn có mấy lời tâm tình buồn nôn hơn làm Vu Nhai nổi da gà.
Có người la lên:
- Ta cũng thích Vu Nhai, ta nguyện ©.h.ế.† vì hắn!
- Chẳng phải ngươi là nam sao?
- Lão tử thích đoạn tay áo không được sao? Lão tử thích ©.h.ế.†, không được sao?
Tuy đúng là buồn nôn thật nhưng mặc kệ thế nào người ta quyết cùng Vu Nhai thành v.ℴ.ᥒ.g h.ồ.ᥒ dưới tay m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất. Cả đám cười nói chịu ©.h.ế.†, bảo xúc động cũng tốt, nhìn mọi người đi ra mà mình không ra thì không được, thích thật hay giả đều được. Bây giờ tất cả muốn cùng ©.h.ế.† với Vu Nhai. Mặt Vu Nhai ướt đẫm lệ, hắn không thể ngừng khóc.
Không chỉ là Vu Nhai, không chừng ngày mai quanh Lâm Trúc trà lâu ngập nước. Đây dều là những thiếu niên nhiệt huyết.
- Thủy Tinh, ngươi đang làm cái gì?
Trong huyễn thể thủy tinh, Thủy Tinh kề dao găm vào cổ, lạnh lùng nói:
- Sư phụ, nếu hôm nay Vu Nhai xảy ra chuyện gì không hay, khi sư phụ trở về sẽ thấy xác của ta.
Dạ Tình có thể ©.h.ế.† vì Vu Nhai thì sao Thủy Tinh không thể? Đáng ghét, tên khốn này quá lăng nhăng. Nhưng lúc này Thủy Tinh không nổi cơn ghen được, chỉ có cảm động.
- Vu Nhai đừng xúc động, ta...
Vu Nhai rất muốn nói: Ta còn tuyệt chiêu!
Vu Nhai không biết khi người khác sử dụng tuyệt chiêu mới khúc dạo đầu đã ầm ĩ như vậy. Vẫn còn chuyện khiến Vu Nhai bất ngờ.
Lúc này một thanh âm vui vẻ vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha! A linh, hôm nay rốt cuộc ta đã biết tại sao nàng đột nhiên biến mất, hạn ta thấu xương, trở thành như vậy. Thi ra là thế, chắc nàng cũng bị ảo thuật che mắt, còn tưởng là ta làm sao điều gì.
Một người chống gậy chậm rãi leo lên Lâm Trúc trà lâu, bóng dáng cô đơn, suy sút.
Phái sau m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất, một nữ nhân run rẩy:
- Ngươi là...
Lư Đan Tâm cười nói:
- Ta là Lư Đan Tâm. A linh, mãi đến hôm nay ta vẫn không hiểu tại sao nàng rời bỏ ta, ông trời có mắt, giờ ta đã hiểu, ha ha ha ha ha ha! Ta biết nàng không tin, nên bây giờ ta sẽ cùng Vu Nhai huynh đệ, ân nhân của ta ©.h.ế.† chung, ©.h.ế.† vì nàng, hy vọng có thể thứ tỉnh nàng.
Lư Đan Tâm tham gia vào đội Vu Nhai, nói:
- Ta đã sống đủ, lết thân tàn sống lâu như vậy chỉ vì muốn hiểu sự thật.
- Khụ khụ... Có ai đưa ta lên được không?
Mọi người chưa hiểu ra sao thì nghe tiếng ho khan khàn khàn, một người chậm rãi bò ra từ trong đám người. Đúng vậy, người đó dùng tay bò, cầm một cái chén bể. Người quanh vùng này đều biết có một tên ăn mày, nhưng nhiều người cho rằng gã đã điên.
Không thấy ai trả lời, tên ăn mày lại nói:
- Ai có thể đưa ta lên giùm?
Một thanh niên nhiệt huyết lên tiếng:
- Để ta!
Thanh niên không sợ dơ bẩn, ôm tên ăn mày ném lên.
- Nguyệt Nhi, rốt cuộc ta trông thấy nàng, đã có thể giải thoát. Mấy năm nay ta luôn khó hiểu, mờ mịt, vì điều này nên ta không ©.h.ế.†, ta trở thành ăn mày, ta...
- Đủ rồi!
Người m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất run run, sự việc một lần nữa không theo quỹ đại nàng muốn.
- Yên tâm, ta nói xong sẽ để ngươi g.ï.ế.✝.
Tên ăn mày già thản nhiên đối diện m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất, tiếp tục bảo:
- Hôm nay ta đã hiểu, ta ©.h.ế.† nhắm mắt. Nguyệt Nhi, bộ dạng ta như bây giờ chắc nàng không còn nhận ra được. Ta là Lôi Phong, hy vọng sau khi ta ©.h.ế.† nàng có thể vui vẻ.
Tên ăn mày từng bước bò vào đội Vu Nhai, tóc bù xù lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trong phù văn trận, Ngũ sư tỷ khóc ròng. Không chỉ là Ngũ sư tỷ, các đệ tử m.⩜ p.h.á.p sư đứng sau lưng m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất bắt đầu dao động.
Dau đó có mấy nam nhân đi ra, tất cả đều suy sút, bị phế bỏ huyền khí.
Có một người lấy ra một món đồ nói:
- Ai là Ly Nhi mà An ca nói? Đây là tín vật hắn trao cho ta trước khi ©.h.ế.†, nhờ ta nói với Ly Nhi là hắn không oán không hối...
Nhị sư tỷ ngơ ngác lẩm bẩm:
- Đã ©.h.ế.†...
Nhị sư tỷ run rẩy đứng dậy, quên ngâm xướng m.⩜ p.h.á.p.
M.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất sắp phát điên:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Nhị sư tỷ không thèm nghe, đi như x.á.© s.ố.ᥒ.g ra ngoài, chậm rãi nhận tín vật từ tay người đó. Nhị sư tỷ ngơ ngác nhìn một lúc sau đó gào khóc.
Biểu hiện của Nhị sư tỷ làm các nữ đệ tử tan vỡ, bọn họ lao ra ôm chặt nam nhân bọn họ tình yêu sâu sắc, không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ.
Những nữ đệ tử không thấy nam nhân của mình thì trái tim đã bay đi đâu, tâm tình càng thêm trầm trọng, bởi vì bọn họ không biết nam nhân của mình còn sống hay đã ©.h.ế.†.
Tô Lôi sư muội chưa yêu đương bao giờ trân trân nhìn sư phụ của mình. Cuói cùng Tô Lôi đã hiểu Vu Nhai nói sư phụ không từ thủ đoạn là có ý gì. Dù bây giờ không có chứng cứ nhưng không ai nghi ngờ lời Vu Nhai nói nữa.
Nhị sư tỷ cầm tín vật, giận dữ rống to:
- Sư phụ, tại sao? Tại sao gạt chúng ta?
Các nữ đệ tử đứng dậy lạnh lùng nhìn sư phụ của mình. Vài đệ tử đứng sau lưng m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất không biết làm sao. Chúng bạn xa lánh, đây chính là kết cuộc của m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất.
Trái tim của các nữ đệ tử chỉ bị đóng băng chứ không phải tuyệt tình tuyệt ý thật sự. Khi băng tan thì các nữ đệ tử bùng nổ.
Cấm chế ngăn cách thế giới của m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất nhìn thì cứng rắn nhưng thật ra rất yếu ớt, †.ẩ.y ᥒ.ã.ℴ gì vào lúc này trở nên vô dụng.
- Ta không lừa các ngươi, chẳng qua bọn họ muốn mượn cơ hội tranh thủ sự đồng tình của các ngươi.
Nhị sư tỷ gắt gỏng đánh trả m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất:
- Nhưng An ca đã ©.h.ế.†!
Các nữ đệ tử không thấy nam nhân của mình cũng nghĩ đến kết quả này. Có người bước ra đi hướng Vu Nhai, có người đi đầu thì những người khác cũng hùa theo, cuối cùng sau lưng m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất không còn bao nhiêu người.
Liễu đại sư lạnh nhạt nói:
- Ngôn Thánh m.⩜ đ.ạ.ℴ sư, đến bây giờ ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa gạt thế nhân sao?"
- Ha ha ha ha ha ha! Lừa gạt? Nếu các ngươi đều cho rằng ta là lừa gạt vậy thì lừa đi, các ngươi đi địa ngục bị ta lừa đi, ©.h.ế.† hết đi!
M.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất hoàn toàn nổi điên, nhưng vẫn ©.h.ế.† không chịu nhận.
Lão nhân họ Kiều hét to:
- Nguy rồi, nàng thật sự phát điên. Trong tay nàng có bao nhiêu quyển trục m.⩜ p.h.á.p? Định phát động hết sao?
Khi m.⩜ p.h.á.p sư cường đại nhất dứt lời thì tay nàng lóe bóng dáng, một đống quyển trục m.⩜ p.h.á.p hiện ra. Mọi người biến sắc mặt, nếu phá động hết những quyển trục m.⩜ p.h.á.p này thì còn đáng sợ hơn nàng hợp sức với các nữ đệ tử gấp chục lần.
← Ch. 0669 | Ch. 0671 → |