← Ch.0864 | Ch.0866 → |
"Ta hỏi lại chút." Họa Chúc hộ pháp tuy rất tin tưởng g.ï.Á.ℴ ©.h.ủ, nhưng vẫn tiến hành hỏi.
"Căn cứ nhân quả hắn ở phía trước ngoài trăm ức dặm, vị trí không có bất cứ biến hóa gì." Họa Chúc hộ pháp nhíu mày, "Hắn cho dù muốn ẩn nấp, cũng không đến mức nấp ở bên cạnh viễn cổ ác ma, ta nhắm chừng hắn hẳn là lâm vào trong nguy hiểm nào đó của Huyết Ma động thiên."
"Đúng."
Bọn họ rất có kinh nghiệm, nguy hiểm Lục Đạo Thiên Luân buông xuống đều là thình lình xảy ra, không có quy luật để theo.
"Chúng ta lui xa một chút, trước cẩn thận theo dõi đã." Họa Chúc hộ pháp làm ra quyết định, lúc này bốn người bọn họ thật cẩn thận nhanh chóng rời xa, tận lực rời xa viễn cổ ác ma ngủ say này trước.
******
†.h.â.ᥒ †.h.ể trong nháy mắt bị vỡ nát, cùng lúc vỡ nát bị dịch chuyển không gian.
"Thật đau."
Khoảnh khắc †.h.â.ᥒ †.h.ể vỡ nát, ngay cả bản tôn thần tâm cũng trong nháy mắt vỡ nát.
Nhưng ngay sau đó †.h.â.ᥒ †.h.ể lại hoàn toàn khôi phục tốt, thần tâm cũng hoàn toàn khôi phục, Đông Bá Tuyết Ưng lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng chung quanh.
Đây là hố sâu cực lớn.
Trong hố sâu có chất lỏng màu m.á.∪, mình nay đang ngâm ở bên trong, hơn nữa hai tay hai chân mình còn bị xiềng xích trói phược.
"Đây, đây là chuyện gì?" Đông Bá Tuyết Ưng có chút không rõ.
†.h.â.ᥒ †.h.ể vỡ nát thần tâm vỡ nát, dưới tình huống bình thường đều đã ©.h.ế.†.
Mình lại khôi phục hoàn hảo tựa như chưa bao giờ bị thương.
Hơn nữa còn bị xích hai tay hai chân vây khốn nhốt ở đây?
"Ma tổ." Đông Bá Tuyết Ưng cũng không có cách nào cả. Chủ nhân Hồ Tâm đảo có thể còn nhân từ chút, ma tổ sáng tạo ra ‘Hắc ám thâm uyên’ thai nghén vô số sinh mệnh chính là lấy ‘Hắc ám hủy diệt’ để dẫn đường, có thể thấy được tính tình của ma tổ.
"Cơ thể và bản tôn thần tâm của ta hẳn là chưa từng vỡ nát, loại cảm giác nháy mắt vỡ nát đó, là một loại hiện tượng đặc thù của hư không truyền tống." Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nói, "Ở trong tình báo ghi lại, Thanh Quân sư huynh có thể mang theo người ta nháy mắt vỡ nát biến mất, vừa rồi bọt khí phá diệt, hẳn là cùng loại hư không truyền tống nào đó, nhưng theo đạo lý loại truyền tống này không nên có kịch liệt đau đớn, hiện tại †.h.â.ᥒ †.h.ể ta còn phi thường đau."
"Đau đớn còn đang tăng lên?"
"Hư không truyền tống cũng đã kết thúc, đau đớn sao có thể tăng lên."
"Là những chất lỏng này?"
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chung quanh.
Mình bị nhốt ở trong hố sâu này, chất lỏng màu m.á.∪ trong hố sâu thế mà có thể xuyên qua áo giáp Diệt Cực Huyền Thân! Giống như dòng nước có thể xuyên qua ‘cái sàng’, áo giáp Diệt Cực Huyền Thân tựa như bên trong tràn ngập vô số lỗ thủng, bị chất lỏng màu m.á.∪ đó dễ dàng xuyên qua, bắt đầu ăn mòn vào da cơ thịt gân xương, mang đến đau đớn khiến mình cũng có chút khó có thể chịu được.
Hơn nữa theo chất lỏng màu m.á.∪ dần dần ăn mòn, đau đớn còn đang tăng lên.
"Rời khỏi đây trước." Đông Bá Tuyết Ưng tâm niệm khẽ động, †.h.â.ᥒ †.h.ể bắt đầu hư hóa, tiến vào thiên địa hư giới bắt đầu muốn phi hành rời khỏi.
"Đang đang đang "
Lúc phi hành, xiềng xích trói tay chân cũng bị kéo căng, phát ra tiếng vang.
"Cái gì." Đông Bá Tuyết Ưng có chút ngẩn người, nhìn xiềng xích trói tay chân kia, "Ta tiến vào thiên địa hư giới, nó cũng tiến vào theo?"
"Đứt."
Đông Bá Tuyết Ưng dùng một ý nghĩ, thử trực tiếp khiến tay chân cùng †.h.â.ᥒ †.h.ể tách ra rời khỏi.
"Ong ong ong." Bốn sợi xích trói tay chân mơ hồ có hoa văn hiện ra, lực lượng vô hình xuyên thấu qua bốn sợi xích bao phủ toàn thân Đông Bá Tuyết Ưng, căn bản không thể đứt gãy tay chân.
"Cũng đúng, ma tổ nếu muốn nhốt ai, ta chút thực lực ấy trốn đi đâu, nhưng đem ta nhốt ở đây làm gì?" Đông Bá Tuyết Ưng cảm thụ được chất lỏng màu m.á.∪ trong hố sâu này không ngừng xâm nhập trong cơ thể, đau đớn đang dần dần thăng cấp. Hắn vẫn duy trì bình tĩnh, "Hỏa thành tôn giả bị nhốt ở Hủy Diệt động thiên, đó là chọc giận Hồ Tâm đảo, ta tới Huyết Ma động thiên lại chưa làm cái gì, vì sao nhốt ở đây?"
Hố sâu chỉ sâu mười trượng.
Chất lỏng màu m.á.∪ cũng là một loại vật chất chưa biết, mặc kệ là áo giáp Diệt Cực Huyền Thân, hay là Thái Hạo lực, giới thần lực đều bị chất lỏng màu m.á.∪ dễ dàng xuyên thấu.
"Ta như thế nào mới có thể rời khỏi?"
Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn hướng lên trên, cẩn thận quan sát tìm kiếm cơ hội.
Sau khi xiềng xích vây khốn tay chân, Đông Bá Tuyết Ưng nghĩ mọi cách cũng không thể rời khỏi một hố sâu này.
"Thiên địa hư giới của ta thế mà cũng không thể chạy trốn, lực lượng của ta cũng không thể lay động sợi xích này, chỉ sợ dù là các tôn giả đứng đầu kia cũng khó giãy thoát nhỉ." Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ. C.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ cận thân mình có lẽ yếu chút, nhưng thủ đoạn chạy trốn mình tuyệt đối là đứng đầu, đáng tiếc gặp thủ đoạn ma tổ để lại, mình quá non nớt.
"Thật đau." Đông Bá Tuyết Ưng kìm không được nhíu mày, nhìn nhìn chất lỏng màu m.á.∪ chung quanh.
Chất lỏng màu m.á.∪ vẫn đang hướng trong cơ thể dần dần thẩm thấu, một chỗ chỗ thẩm thấu, đau đớn không ngừng tăng lên, mặc dù là cảnh giới tu tâm của Đông Bá Tuyết Ưng cùng với †.h.â.ᥒ †.h.ể ‘Diệt Cực Huyền Thân’ tu luyện ra cũng cảm thấy rất đau.
Thống khổ nhất là, chất lỏng màu m.á.∪ này không thể ngăn trở, mọi thủ đoạn đều vô dụng!
"Lục Đạo Thiên Luân Huyết Ma động thiên, ngay cả trong bùn đất màu đen cũng ẩn chứa m.á.∪ tươi." Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, "Trong hố sâu ẩn chứa chất lỏng màu m.á.∪ cũng rất thông thường, không biết là nơi nguy hiểm nào?"
Ma tổ, ở trên ‘Huyết Ma nhất đạo’ đạt tới thành tựu cực cao.
Dựa theo Huyết Ma quyển mình có được chỉ cần nhập môn đã phi thường gian nan, vô cùng đau đớn, hiện tại mình ở trong hố sâu này cũng lọt vào chất lỏng màu m.á.∪ ăn mòn, †.h.â.ᥒ †.h.ể cũng đau đớn.
"Đau đớn?"
Đông Bá Tuyết Ưng không thể thoát khỏi, chỉ có thể chịu đựng.
Hắn thậm chí nhớ lại thời kì Siêu Phàm trúng ‘Vu độc Q.∪.ỷ Lục Oán’ trăm năm thời gian. Tuy nói chất lỏng màu m.á.∪ này so với ‘Vu độc Q.∪.ỷ Lục Oán’ k.h.ủ.ᥒ.g b.ố hơn nhiều, nhưng †.h.â.ᥒ †.h.ể mình hiện nay, bản tôn thần tâm cường đại cũng vượt xa thời kì Siêu Phàm, cho nên chất lỏng màu m.á.∪ này mang đến cảm giác đau đớn còn chưa khiến hắn sụp đổ như vu độc Q.∪.ỷ Lục Oán lúc trước.
Khi đó hắn là đau đến quay cuồng ở trên giường, l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ cũng đau tới chấn động.
Bất tri bất giác.
Chất lỏng màu m.á.∪ đã ăn mòn mỗi một chỗ †.h.â.ᥒ †.h.ể của Đông Bá Tuyết Ưng, đau đớn cũng đạt đến mức tận cùng. Ngay sau đó cảm giác đau đớn lại bắt đầu giảm xuống... lúc giảm xuống, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có một loại cảm giác sảng khoái q.∪.ỷ dị.
"Rắc rắc rắc " Bốn sợi xích vây khốn tay chân bỗng nhiên cởi ra, nhanh chóng thu hồi biến mất.
Đông Bá Tuyết Ưng sững sờ đứng ở hố sâu.
← Ch. 0864 | Ch. 0866 → |