Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 126

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 126: †.r.a †.ấ.n
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Đêm nay ở trong TV Nghiêm Trọng cùng những người thanh niên cùng nhau vui chơi điên cuồng, là những bạn bè ở ngoài xã hội của Nghiêm Trọng. Tất cả mọi người đều rất trẻ tuổi, điên cuồng đứng lên cũng không nhìn lại hậu quả, bỏ vào bên trong rượu một chút dược vật trái pháp luật không phải là không có khả năng.

- Sau đó kiên quyết không thể cùng nhau vui chơi điên cuồng với bọn người kia.

Nghiêm Trọng lắc đầu.

- Những người này chơi đùa quá mức rồi.

Tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp. Nghiêm Trọng suy nghĩ một chút, tuy rằng vừa mới nôn một ít, thế nhưng ai biết đã nôn sạch không còn gì, hắn cũng không nghĩ loại này là do dằn vặt ảo giác. Hiện tại cách tốt nhất chính nhanh chóng tắm rồi đi ngủ một chút.

Cạo sạch râu mép nhanh chóng, dùng nước lạnh rửa sạch những gì còn sót lại trên mặt, Nghiêm Trọng dùng khăn mặt nóng che lại toàn bộ khuôn mặt. Khí nóng tràn vào trên mặt, làm cho Nghiêm Trọng cảm giác khá hơn. Thế nhưng hắn nhưng không có thấy cái bên trong cái gương xuất hiện ra một nữ nhân mặt tái nhợt đằng sau chính mình, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trên mặt Nghiêm Trọng đang băng bó rồi đắp khăn mặt nóng, mang theo một tia oán hận.

Cảm giác nhiệt của khăn mặt bị hấp thụ gần hết, Nghiêm Trọng cầm khăn mặt từ trên mặt, tiện tay ném vào bồn tắm lớn. Xoay người, đang chuẩn bị cởi quần áo, thế nhưng thật không ngờ vừa quay đầu lại khuôn mặt đã hiện ra gần trong gang tấc.

Khuôn mặt nữ nhân hiện ra, thần sắc tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, cách mặt Nghiêm Trọng không đến một cm, thậm chí Nghiêm Trọng còn có thể nhìn thấy nếp nhăn cùng với đôi môi đỏ tươi của người con gái kia.

- A...

Nghiêm Trọng kêu lên một tiếng lớn, lập tức nhắm hai mắt lại:

- Ảo giác, ảo giác, ©.h.ế.† tiệt, vì sao không kết thúc.

Chỉ là lúc này Nghiêm Trọng nghĩ sai rồi, đây không phải là ảo giác. Hắn cảm giác có một tia lạnh như băng đã bóp cái cổ của chính mình từ từ.

- Khụ... Khụ... Không phải ảo giác...

Nghiêm Trọng cảm thấy cái cổ dường như bị một cái bông tai chặn ngang thật lớn, sự khó thở, cảm giác muốn nôn mửa.

Mặt Nghiêm Trọng đỏ bừng lên, tim bắt đầu đập nhanh, phế bộ bắt đầu đau, đại não bởi vì thiếu dưỡng trở nên trống rỗng. Hắn muốn kêu cứu lớn tiếng, thế nhưng hắn há to miệng, cổ họng lại không phát ra được một chút âm thanh nào.

- Ta muốn g.ï.ế.✝ ngươi...

Không biết sức lực của người con gái này thế nào, một tay, liền bóp cổ đè lên Nghiêm Trọng. Một người thanh niên một thước tám dường như trọng trượng lượng giống như một con gà con bị nữ nữ q.∪.ỷ không đến một thước sau nhấc lên giữa không trung.

- Khụ...

Nghiêm Trọng cảm thấy nghẹt thở, có một loại l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ không trọng lượng muốn rời khỏi chính †.h.â.ᥒ †.h.ể của mình. Loại cảm giác này, mãnh liệt hơn nhiều so với cảm giác chạy xe như bay trên đường cao tốc, thế nhưng cũng càng tiến gần đến cái ©.h.ế.†.

Trong phút chốc Nghiêm Trọng lập tức mất đi ý thức, dây lưng đeo ở trên Nghiêm Trọng đột nhiên phát ra một trận bạch quang, chụp dây lưng bằng kim loại giống như một bàn ủi, trở nên đỏ bừng, trong bụng Nghiêm Trọng cảm giác được một trận nóng rực.

- A...

Nữ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, dường như là bị bạch quang màu trắng kia đánh tới, tay buông cổ Nghiêm Trọng ra. Nghiêm Trọng ngã rất mạnh lên trên mặt đất, đứng lên ôm hầu ho khan một tiếng. Cái loại vui vẻ sông sót sau tai nạn, so với bất luận cái gì cũng vui vẻ cường liệt hơn nhiều.

Đợi đại não Nghiêm Trọng vận chuyển khôi phục lần thứ hai, hắn ngẩng đầu lên, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ có mỗi một mình hắn ngồi dưới đất thở dốc, đâu còn cái bóng nữ q.∪.ỷ kia.

- Chuyện vừa rồi đích xác không phải là ảo giác...

Nghiêm Trọng ngồi dưới đất vuốt cái cổ vẫn còn hơi đau.

- A, có q.∪.ỷ.

Nghiêm Trọng không khỏi hét lớn tiếng một cái, âm điệu kia so với bất luận cái gì đều to hơn rất nhiều.

Thẳng tới khi có ánh mặt trời đầu tiên vào sáng sớm mới làm đầu óc của Nghiêm Trọng thanh tỉnh trở lại. Mộng? Ảo giác? Nghiêm Trọng lấy tay véo cổ mình một cái, lúc này cảm thấy có đau đớn, hắn mới từ dưới đất bò dậy, nhìn vào tấm gương phản chiếu, trên cổ, lưu lại một vết hằn rõ ràng, không phải màu tím xanh, mà là một màu đen.

Đây không phải là mộng, chuyện xảy ra quá chân thật a, vào đêm qua, ta thật sự bị nữ q.∪.ỷ thắt cổ, muốn đưa ta vào chỗ ©.h.ế.†, nhưng không biết tại sao, hình như bị cái gì đó ©.ư.ỡ.ᥒ.g ©.h.ế dời đi.

Nghiêm Trọng cúi đầu, nhìn thấy thắt lưng của mình. Đúng rồi, chính là cái thắt lưng này, ta nhớ mang máng nó đã phát ra một trận quang mang kỳ quái, khiến nữ q.∪.ỷ kia kêu thảm thiết và biến mất.

Năm nay là năm bổn mạng đối với Nghiêm Trọng, mà thắt lưng màu đỏ này, là Nghiêm lão gia tử trịnh trọng giao lại cho hắn, liên tục dặn dò hắn năm nay nhất định phải đeo nó mới được.

Nghiêm lão gia tử là một người mê tín. Người buôn bán, hoặc nhiều hoặc ít sẽ tin tưởng một ít truyền thuyết về các vị thần tiên, tối thiểu nhất cũng bái lạy thần tài. Mà Nghiêm lão gia tử lại là người làm ăn, tin tưởng vào các loại chuyện này quá mức, cái gọi mắt thấy là thật, tai nghe là giả. Nghe nói Nghiêm lão gia tử sở dĩ tin tưởng vào lời q.∪.ỷ thần nói như vậy, chủ yếu là vì lúc trẻ, trong một sự kiện, bị một ít đồ vật đáng sợ quấn lên, hơn nữa suýt mất cả mạng, trong lúc vô tình gặp được một vị cao nhân, cứu hắn một mạng, sau lần đó, Nghiêm lão gia tử vô cùng tin tưởng q.∪.ỷ thần, không hề nghi ngờ.

Lúc ấy Nghiêm lão gia tử nói năm nay là năm bổn mạng của Nghiêm Trọng, phạm tội với Thái Tuế, cho nên đem thắt lưng màu đỏ cho Nghiêm Trọng, hơn nữa liên tục dặn dò hắn, ngàn vạn lần phải mang theo mỗi ngày. Cái gọi là năm bổn mạng mọi chuyện đều thông thuận, vận may vào đầu, nhưng không thể chủ quan, lưng cõng theo cửa ải khắp nơi, cho dù đã khóa cửa, vận rủi vẫn về đến nhà. Tuy Nghiêm Trọng xì mũi coi thường cách nói này, nhưng vẫn nghe theo lời của Nghiêm lão gia tử, mỗi ngày đều mang theo thắt lưng màu đỏ này, dù sao không tin, nhưng được tặng cũng tốt.

Tưởng là thắt lưng rất bình thường, thậm chí có chút ít dáng vẻ quê mùa, thắt lưng da trâu màu đỏ, mặc dù không có bao nhiêu tổn hại, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ cũ kỹ, mà kỳ quái nhất là da trâu cấu thành nó, chỉ có một khóa sắt đơn giản mà thôi, không có một cái đồ án nào, trơn bóng, cho nên Nghiêm Trọng đã bị các bạn bè thân thiết trêu cợt là mê tín.

Nghiêm Trọng cũng từng nghĩ tới việc đổi thắt lưng khác, nhưng vẫn không đi mua thắt lưng, bởi vì thắt lưng của hắn vào lần trước, đánh nhau với người ta bị hư mất, cho nên việc này vẫn trì hoãn mãi, không ngờ vào đêm qua còn cứu hắn một mạng.

Nghiêm Trọng vốn cho rằng chuyện này là tình cờ rồi sẽ qua đi, nhiều nhất là ăn chút kinh hãi, nhưng lại nhớ tới chủ đề nói chuyện của tiểu cô nương kia, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Buổi tối ngày hôm sau, khi Nghiêm Trọng đã quên đi tất cả mọi chuyện không còn lại gì, nửa đêm lại bị một cổ hàn ý rét lạnh thấu xương làm bừng tỉnh, mở to mắt. Trước mắt là gương mặt tái nhợt của nữ nhân q.∪.Á.ï ɗ.ị, dọa Nghiêm Trọng sợ tới mức đái dầm, nữ q.∪.ỷ kia lại xuất hiện, nhìn thấy Nghiêm Trọng tỉnh lại, mỉm cười, khóe miệng mang theo một tia tàn nhẫn, hung hăng nắm cổ của Nghiêm Trọng.

Cũng may Nghiêm Trọng trước khi đi ngủ đã thủ sẵn, hắn đem thắt lưng đặt dưới gối, Nghiêm Trọng tỉnh lại nhìn thấy nữ q.∪.ỷ kia, đã bị dọa sợ, sau khi bị nắm cổ, phản ứng đầu tiên của hắn, chính là cầm thắt lưng màu đỏ dưới gối.

Tay phải cầm thắt lưng, Nghiêm Trọng cũng chẳng quan tâm tới việc mang thắt lưng vào lưng, mà trực tiếp cầm thắt lưng quất về phía nữ q.∪.ỷ.

Thắt lưng màu đỏ bóng loáng quất lên trên người của nữ q.∪.ỷ, phát ra đạo ánh sáng mạnh, nữ q.∪.ỷ kêu thảm một tiếng, giống như bị điện cao thế giật, bị một cổ lực lượng cực lớn quất bay vào góc tường.

Nghiêm Trọng cầm thắt lưng trong tay, hai tay giơ lên, dùng ánh mắt đề phòng nhìn nữ q.∪.ỷ trong góc. Nữ q.∪.ỷ té xuống mặt đất, r.ê.ᥒ r.ỉ một tiếng, chậm rãi bò dậy, ánh mắt nhìn Nghiêm Trọng càng thêm oán độc.

Trong phòng rất tối, không nhìn rõ thứ gì, nhưng Nghiêm Trọng vẫn nhìn rõ bộ dáng của nữ q.∪.ỷ, b.ï.Ể.∪ †.ì.ᥒ.h, thậm chí là nếp gấp trên mặt, nữ q.∪.ỷ này mặc một bộ sườn xám màu đỏ, cũng không phải những nữ q.∪.ỷ mặc áo trắng giống như trên TV từng xem, trên bộ sườn xám thêu hoa mẫu đơn, làm cho Nghiêm Trọng nhìn thấy rất mộc mạc.

- Tối thiểu cũng cỡ C a.

Nghiêm Trọng nuốt một ngụm nước bọt, tuy biết rõ đối phương là nữ q.∪.ỷ, nhưng bản tính sắc lang trong con người Nghiêm Trọng đã thiêu đốt kịch liệt.

Chuyện đêm qua diễn ra quá đột ngột, Nghiêm Trọng cũng không có nhìn kỹ nữ q.∪.ỷ này, nói thật, bộ dáng của ả rất thanh tú, không phải quá xinh đẹp, chỉ thấy bộ sườn xám phối với gương mặt của nàng, tản ra một loại phong tình đặc biệt, thậm chí Nghiêm Trọng còn tưởng tượng ra gương mặt và bộ dáng của nữ q.∪.ỷ khi ăn mặc quần áo hiện đại, xem coi đẹp mắt tới cỡ nào, nhưng không thể không thừa nhận, nữ q.∪.ỷ phối hợp với trang phục, cũng coi như hoàn mỹ.

Tuy trong phòng rất tối, nhưng Nghiêm Trọng vẫn mơ hồ nhìn thấy có khí đen trên người của nữ q.∪.ỷ tản ra, bộ dáng của nữ q.∪.ỷ có chút mệt mỏi, thân ảnh dần dần mơ hồ không rõ, hình như một cú quất vừa rồi của Nghiêm Trọng làm cho nữ q.∪.ỷ bị tổn thương không nhỏ.

Nhìn thấy trong tay của Nghiêm Trọng cầm thắt lưng màu đỏ vừa đánh mình bay ra ngoài, nữ q.∪.ỷ cũng không dám tùy tiện tiến lên công kích Nghiêm Trọng nữa. Tuy không biết Nghiêm Trọng lấy nó từ đâu, nhưng cảm giác giống như bị một búa lớn nện thẳng vào n.g.ự.© lại là sự thật, thấy trong tay của Nghiêm Trọng có đồ vật có thể xúc phạm tới linh thể q.∪.ỷ hồn, nữ q.∪.ỷ cũng cảm thấy kiêng kỵ.

Một người một q.∪.ỷ cứ giằng co như thế, nữ q.∪.ỷ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Trọng, đảo quanh bên người của Nghiêm Trọng, nhưng không dám tiến tới quá gần, mà Nghiêm Trọng nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của nữ q.∪.ỷ, đi đứng không nghe sai sử, chỉ có thể ngồi ở trên giường, khôi phục tinh thần, giằng co với nữ q.∪.ỷ.

Tuy nữ q.∪.ỷ không thể tới gần Nghiêm Trọng, nhưng cũng không có nghĩa là dễ dàng cho Nghiêm Trọng ngồi trên giường, hút thuốc xem báo chí tới lúc hừng đông được, nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống thấp, giống như hầm băng, thậm chí Nghiêm Trọng còn nhìn thấy khói trắng từ lỗ mũi của mình thở ra.

Lạnh... Lạnh quá... Đây là cảm giác hiện tại của Nghiêm Trọng. Hắn co chân lại, rút vào trong chăn, muốn dùng chăn ủ ấm khắp †.h.â.ᥒ †.h.ể.

Trong nháy mắt thấy hắn di chuyển lực chú ý, đã bị nữ q.∪.ỷ kia nhìn thấy, nhìn thấy Nghiêm Trọng buông lỏng thắt lưng một chút, liền nhanh chóng nhào đầu tới phía trước.

Cũng may Nghiêm Trọng kịp hoàn hồn, hắn không kịp đem chăn phủ lên vai, hắn tập trung lực chú ý lên người của nữ q.∪.ỷ kia. Hai tay run rẩy, nắm thật chặc dây lưng, nhìn nữ q.∪.ỷ.

Nhìn Nghiêm Trọng tiếp tục cảnh giới, nữ q.∪.ỷ lui về, thắt lưng trong tay của Nghiêm Trọng, đối với nàng có uy h.ï.ế.p cực lớn.

Cứ như vậy, Nghiêm Trọng cũng không tùy tiện lộn xộn, mặc trên người bộ áo ngủ hơi mỏng, cho nên bị lạnh run, thời gian trôi qua từng chút, thời điểm này Nghiêm Trọng cảm giác toàn thân của mình bị đông lạnh cứng ngắt, hắn nghe tiếng nữ q.∪.ỷ cảm thán một tiếng, hóa thành một đạo lục quang, từ từ biến mất khỏi phòng, không thấy gì nữa.

Nghiêm Trọng không dám khinh thường, hắn không biết đây có phải là chiêu thức của nữ q.∪.ỷ kia làm cho hắn buông lỏng cảnh giới hay không, hắn vẫn cầm thắt lưng như trước, đề phòng nhìn chung quanh, khoảng chừng nửa giờ.

Nữ q.∪.ỷ không có có xuất hiện nữa, Nghiêm Trọng thư giãn tinh thần, hắn cảm giác †.h.â.ᥒ †.h.ể và tinh thần sắp sụp đổ. Toàn thân lạnh buốt, Nghiêm Trọng hắt xì một cái, một đám nước mũi bắn ra, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, thì ra bây giờ đã là năm giờ sáng.

Trời sắp sáng, chắc nữ q.∪.ỷ kia không có xuất hiện. Nghiêm Trọng trải qua một đêm †.r.a †.ấ.n thể xác và tinh thần, toàn thân vô lực bất tỉnh.

Hắn cứ thế mà th.ï.ế.p đi, sau khi Nghiêm Trọng tỉnh lại cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nhất định là phát sốt. Nghiêm Trọng nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, nằm viện.

Nhưng đây chỉ là cảm mạo đơn thuần mà thôi, nhưng dưới sự kiên trì của Nghiêm Trọng, bác sĩ không còn cách nào khác, cho Nghiêm Trọng nằm trong bệnh viện quan sát.

Hắn vốn tưởng trốn trong bệnh viện là được, sau khi dưỡng bệnh xong sẽ quay về nghĩ biện pháp thoát khỏi nữ q.∪.ỷ dây dưa này. Nhưng Nghiêm Trọng tuyệt đối không ngờ, nữ q.∪.ỷ kia lại đuổi tới bệnh viện hơn nữa q.∪.ỷ dị nhất là, Nghiêm Trọng bởi vì quá sợ hãi nữ q.∪.ỷ này đuổi tới, cố ý ở trong phòng nhiều bệnh nhân, trong phòng còn có ba bệnh nhân, nhưng buổi tối nữ q.∪.ỷ vẫn xuất hiện, nhưng trừ Nghiêm Trọng nhìn thấy nữ q.∪.ỷ ra, hai người khác không nhìn thấy gì, hơn nữa loại cảm giác rét lạnh thấu xương này, cũng chỉ có Nghiêm Trọng mới cảm giác được.

Nghiêm Trọng cũng thí nghiệm qua, chỉ cần hắn nắm chặt thắt lưng trong tay, hoặc mang đeo nó trên lưng, nữ q.∪.ỷ kia không dám tới gần, Nghiêm Trọng cũng thử không để ý tới nữ q.∪.ỷ kia, bản thân mình ngủ đi, nhưng cảm giác rét lạnh thấu xương này, làm cho hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ, cho dù mở điều hòa và mặc áo bông dày hơn, cũng không cách nào ngăn cản hàn ý xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa thần kinh của Nghiêm Trọng cũng căng cứng, lúc nào cũng có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt của nữ q.∪.ỷ tràn ngập oán khí và âm độc, làm cho Nghiêm Trọng không cách nào ngủ được.

†.r.a †.ấ.n, đây hoàn toàn là một cách †.r.a †.ấ.n, cho dù là tinh thần, hay là thân xác, Nghiêm Trọng sắp không chịu nổi, mỗi ngày hắn chỉ nơm nớp lo sợ thức tới hừng đông. Sau đó ngủ vào ban ngày, buổi tối mở to đôi mắt canh trừng nữ q.∪.ỷ. Nhưng phải biết rằng, một người nếu muốn trong thời gian ngắn, điều chỉnh giấc ngủ từ tối thành sáng rất khó thụ, cho nên tinh thần của Nghiêm Trọng càng ngày càng uể oải.

Uống thuốc, chích, đánh bài, bệnh cảm của Nghiêm Trọng cũng chưa khỏi, Nghiêm Trọng cũng rất bất đắc dĩ. Một người ban ngày ngủ nghỉ ngơi, uống thuốc đánh bài, nhưng đến tối thuốc còn chưa hấp thụ hết, lại bị hàn ý †.r.a †.ấ.n tới hừng động, bệnh làm sao có thể tốt hơn được chứ.

Cho dù Nghiêm Trọng trốn ở đâu, nữ q.∪.ỷ kia cũng giống như cái đuôi, đều tìm thấy hắn, tựa như mỗi ngày đi làm đúng giờ, hù dọa Nghiêm Trọng. Sau đó buổi sáng đúng giờ tan tầm biến mất không thấy gì nữa, điều này làm cho Nghiêm Trọng có chút sụp đổ.

Chương (1-393)