Truyện:Vô Tận Đan Điền - Chương 0849

Vô Tận Đan Điền
Trọn bộ 3610 chương
Chương 0849: Nàng ©.h.ế.†? (Thượng) (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3610)

Khe nứt này vô cùng rộng lớn, từ phía sau lưng đánh úp lại, bao phủ toàn bộ chung quanh, đã không còn đường lui. Đường sống duy nhất chính là dùng tốc độ nhanh nhất lấy đi †.h.i †.h.ể của đệ đệ hắn. Như vậy, không có cái khí tức áp chế đặc thù này nữa, khi đó tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn, mới có cơ hội thoát khỏi.

Bất quá muốn cứu đi Nh.ï.ế.p Đồng thì phải giống như lúc lấy đi Long oán vậy, phải đi tới gần thì mới có thể thành công. Nếu như quá xa, tinh thần lực sẽ bị cỗ khí tức lạnh lùng trên người Nh.ï.ế.p Đồng bắn ra, không phát ra được chút tác dụng nào.

Chỉ là khoảng cách này nếu so với Long oán thì xa hơn một chút, nhưng mà cũng phải tới mười thước.

- Trục Lãng thuẫn, ngăn cản!

Một mặt đi về phía trước, một mặt triệu hoán Trục Lãng thuẫn ra, biến thành một cái thuẫn ngăn cản phía sau, đồng thời không chút do dự bước nhanh về phía trước.

Răng rắc!

Hắn vừa mới làm xong tất cả mọi chuyện thì Trục Lãng thuẫn đã bị khe nứt làm cho nát bấy, mà khe nứt bị ngăn cản, lực lượng dường như cũng tiêu hao sạch sẽ, biến mất trên không trung.

- Quá nguy hiểm...

Nhìn thấy Trục Lãng thuẫn bị biến thành bụi phấn, Nh.ï.ế.p Vân lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng còn sợ hãi. Trục Lãng thuẫn là Linh Binh tuyệt phẩm, loại binh khí này cho dù ở trong hư không loạn lưu cũng có thể bảo trì hoàn hảo không tổn hao gì, thế nhưng vừa mới bị khe nứt va chạm đã biến thành tro bụi, đủ để thấy được thực lực của hai bên giao chiến phía dưới, đã không thể dùng từ k.h.ủ.ᥒ.g b.ố để hình dung được nữa.

- Sắp tới...

-

Biết rõ nguy hiểm, Nh.ï.ế.p Vân càng thêm sốt ruột, cố nén cảm giác lạnh lẽo như băng từ trên †.h.i †.h.ể đệ đệ truyền, bả vai nhoáng lên một cái, cao thấp toàn thân lập tức xuất hiện cảm giác hưng phấn, lại lần nữa điên cuồng xông về phía trước.

Linh Tê Tuyền Thủy!

Linh Tê Tuyền Thủy có tác dụng kích thích cơ bắp, mặc dù đối với Nh.ï.ế.p Vân hiện tại không có hiệu quả quá lớn, thế nhưng lại có thể khiến cho người ta hưng phấn.

Càng tới gần đệ đệ thì cảm giác muốn hôn mê càng nặng thêm, dùng thứ này kích thích vừa vặn có thể giữ vững tỉnh táo.

Một trăm thước.

Năm mươi thước.

Hai mươi thước.

Mười lăm thước..

Khoảng cách càng ngày càng gần, hai mắt Nh.ï.ế.p Vân cũng càng ngày càng sáng.

Chỉ cần đi tới khoảng cách mười thước gần với đệ đệ là hắn có thể trực tiếp thu †.h.i †.h.ể đệ đệ vào trong Tử Hoa Động Phủ!

Thu vào Tử Hoa Động Phủ thì hắn sẽ lập tức rời đi, hai gia hỏa c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ phía dưới thật sự quá cường đại, Nh.ï.ế.p Vân cũng không muốn bị tai bay vạ gió.

Ầm ầm!

Ngay khi Nh.ï.ế.p Vân sắp đến gần trước mặt Nh.ï.ế.p Đồng thì đột nhiên chợt nghe thấy phía dưới truyền tới tiếng l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ phẫn nộ lao tới.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khe nứt đen kịt từ trên đầu ngón tay †.h.i †.h.ể cực lớn kia bắn ra, bay thẳng về phía hắn!

Nhìn cường độ đạo khe nứt này, so với khe nứt vừa rồi ít nhất cũng mạnh hơn gấp chục lần!

- Hỏng bét.

Vừa rồi khe nứt kia còn có thể dùng Trục Lãng thuẫn ngăn cản một chút, hiện tại đừng nói là không có kiện Linh binh tuyệt phẩm này, cho dù có mười kiện cũng tuyệt không ngăn cản được.

- Nhanh hơn một chút nữa.

Gào thét một tiếng, sắc mặt Nh.ï.ế.p Vân lập tức trở nên dữ tợn, một đạo Phong lôi chi âm đột nhiên vang lên. Phong Lôi ma dực lần nữa được thi triển ra.

Xoẹt.

Vọt tới trước, trong thời gian một hô hấp đã tới khoảng cách chừng năm thước, đi tới nơi l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ có thể chạm vào †.h.i †.h.ể đệ đệ. Tinh thần Nh.ï.ế.p Vân khẽ động, sưu một cái đã thu †.h.i †.h.ể Nh.ï.ế.p Đồng vào trong Tử Hoa động phủ.

†.h.i †.h.ể đệ đệ hiện tại vẫn như cũ, vẫn không có ý thức chủ quan, cho nên có thể thu vào, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Thu lại †.h.i †.h.ể, lúc này Nh.ï.ế.p Vân mới thở dài một hơi, cảm nhận được lực lượng làm hắn khó khăn tiến lên đã biến mất, hắn quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy †.h.i †.h.ể cực lớn và viên cầu kia dường như đã c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ tới lúc gay cấn. Vết nứt trên †.h.i †.h.ể cực lớn kia đã lan tràn toàn thân, dường như có thể tùy thời vỡ nát. Mà viên cầu kia cũng không khá hơn chút nào, quang mang ảm đạm lờ mờ, lung lay sắp đổ trên không trung, giống như sắp rơi xuống phía dưới.

Tuy nhiên song phương c.h.ï.ế.ᥒ đ.ấ.∪ Nh.ï.ế.p Vân cũng không kịp xem nữa, bởi vì khe nứt cực lớn kia đã đi tới sau lưng hắn.

- Thiên phú Thiên Hành sư, đi.

Biết rõ tình huống nguy cấp, nếu như không trốn đi nhất định sẽ ©.h.ế.†. Hô nhỏ một tiếng, thiên phú Thiên Hành sư của Nh.ï.ế.p Vân tác dụng vào hai chân, nhanh chóng đi về phía trước.

ông.

Tuy nhiên, còn chưa đi xa thì Nh.ï.ế.p Vân đã cảm thấy không gian trước mắt cứng lại, cả người lập tức bị định thân tại chỗ.

- Hỏng bét, nhất định là †.h.i †.h.ể kia lại động thủ lần nữa. Đáng giận, đáng giận.

†.h.â.ᥒ †.h.ể bị không gian định thân lại, thiên phú Thiên Hành sư và Phong lôi ma dực đều biến thành trang tú. Thiên Nhãn nhìn qua, khe nứt từ từ kéo tới trước mặt, sắp bao phủ Nh.ï.ế.p Vân.

Ông.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại có một tiếng giòn vang vang vọng, đột nhiên viên cầu kia xoay tròn, một cỗ lực lượng lớn tới cực điểm lập tức từ trong bốn phương tám hướng liễn xa lao xa, lập tức ngăn cản khe nứt công kích. Nh.ï.ế.p Vân cảm thấy sau lưng được một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy đi, lập tức lao ra khỏi không gian này, lần nữa trở lại trong liễn xa.

- Vì sao viên cầu lại giúp ta?

Sau khi chạy trón được, lúc này Nh.ï.ế.p Vân mới cảm thấy hoảng sợ, đồng thời trong lòng còn tràn ngập nghi hoặc.

Nếu như không phải có viên cầu đột nhiên hỗ trợ, như vậy nhất định hắn sẽ phải ©.h.ế.† không thể nghi ngờ, thế nhưng Nh.ï.ế.p Vân dù thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao thứ này lại trợ giúp mình.

Nếu như thực sự muốn giúp, nó hoàn toàn có thể ra tay lúc †.h.i †.h.ể cực lớn công kích. Như vậy nhất định ngăn cản khe nứt sẽ thuận lợi hơn một chút, vì sao hết lần này tới lần khác lại đợi tới lúc hắn gần ©.h.ế.† mới ra tay chứ?

Nhìn bộ dáng vội vàng ra tay như vậy, nhất định là vận dụng bí pháp cấm kị nào đó, nếu không cũng sẽ không có uy lực như vậy. Một tiểu nhân vật như hắn không tới mức để cho viên cầu này làm như vậy a? Chẳng lẽ xuất hiện biến cố gì khiến cho nó coi trọng sao?

Nghĩ vậy đột nhiên hắn quay đầu lại, hai mắt nhìn vào đôi cánh sau lưng.

- Chẳng lẽ là do Phong Lôi ma dực?

Trong lòng nghĩ tới điểm này.

Hắn và Di Tĩnh sở dĩ có thể tới đây chính là bởi vì Phong Lôi ma dực vận chuyển rốt cục cũng tới mức mà hắn không áp chế nổi. Hiện tại phong Lôi ma dực xuất hiện, viên cầu mới cứu hắn. Chỉ sợ thân pháp này có bí mật khó có thể nói rõ.

Chương (1-3610)