Truyện:Vô Tận Đan Điền - Chương 0562

Vô Tận Đan Điền
Trọn bộ 3610 chương
Chương 0562: Cái đồ Chơi gì
0.00
(0 votes)


Chương (1-3610)

Hai người bỏ qua Hoắc Vũ dĩ nhiên là Nh.ï.ế.p Vân và Dịch Thanh, Nh.ï.ế.p Vân thấy Diệp Kiếm Tinh làm người trung hậu, thiên phú lại cao, trong nội tâm bay lên cảm giác tương tích, thấy hắn bị thương, lập tức đi tới, dùng thân phận Trị Liệu sư chữa thương.

- Ngươi ăn thứ này? Hừ, ngươi cảm giác được ngươi bây giờ còn có tư cách sao? Kiếm tâm tổn hại, lòng tự tin mất hết, ngươi đã là phế vật rồi!

Công Tôn Trường Phong cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ.

- Hoắc Vũ, hai cái này không biết từ đâu tới, g.ï.ế.✝ đi, miễn cho nhiễu loạn liên minh!

- Vâng, minh chủ!

Hoắc Vũ nghe được mệnh lệnh, vẻ mặt cười lạnh đi tới, nhìn về phía Nh.ï.ế.p Vân và Dịch Thanh.

- Hắc hắc, nam khẳng định phải g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, bất quá, nữ nhân này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nếu như ngươi nguyện ý làm tiểu th.ï.ế.p của ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng...

Hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên trên mặt tê rần.

Bành... thoáng một phát, cổ quay thành bánh quai chèo, bị người tát vào trên mặt, hung hăng bay đi ra ngoài, trồng trên mặt đất.

- Ngươi dám đánh ta?

Giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, nhìn rõ ràng người xuất thủ, con mắt của Hoắc Vũ lập tức trở nên đỏ thẫm, không phải người khác đúng là nam kia!

- Ngươi đưa mặt qua, muốn ta không đánh cũng khó a!

Nh.ï.ế.p Vân cười nhạt một tiếng.

Vốn hắn không muốn ra tay, dù sao đây là chuyện của tám đại tông môn, không muốn lẫn vào, hiện tại bọn hắn chẳng những đả bại Diệp Kiếm Tinh, còn muốn g.ï.ế.✝ mình, vũ nhục Dịch Thanh, lập tức chạm đến nghịch lân của hắn, nếu bỏ qua, Nh.ï.ế.p Vân cũng không cần lăn lộn rồi!

- Chính ngươi muốn ©.h.ế.†, thì đừng trách ta!

Hoắc Vũ còn tưởng rằng sở dĩ thiếu niên có thể đắc thủ là vì đánh lén, thét dài một tiếng, U Minh Q.∪.ỷ Trảo bay ra, thẳng tắp trảo tới đầu của Nh.ï.ế.p Vân.

Híz- Khà- zzz á!

Không khí bị Q.∪.ỷ Trảo xé ra, mang theo lãnh ý làm cho người âm hàn.

U Minh Q.∪.ỷ Trảo vận hành đến cực hạn, vậy mà cực kỳ giống tuyệt chiêu của Yêu nhân, q.∪.ỷ dị không hiểu, âm trầm k.h.ủ.ᥒ.g b.ố!

- Cái đồ chơi gì!

Chứng kiến Q.∪.ỷ Trảo của hắn đánh tới, Nh.ï.ế.p Vân nhìn cũng không nhìn, nở nụ cười một tiếng, tiện tay vỗ.

Lạch cạch!

Q.∪.ỷ Trảo biến mất, Hoắc Vũ liền trùng trùng điệp điệp nằm rạp trên mặt đất, cảm thấy trên mặt tê rần, một bàn chân giẫm ở trên mặt.

- Ta là đệ tử hạch tâm của Di Thần Tông, ngươi dám g.ï.ế.✝ ta, chẳng khác nào đắc tội Di Thần Tông, sẽ phải chịu vô tận đuổi g.ï.ế.✝...

Trên mặt đau nhức kịch liệt, Hoắc Vũ mới biết thiếu niên trước mắt k.h.ủ.ᥒ.g b.ố như thế nào, vội vàng hô.

- Đệ tử Di Thần Tông? Vừa vặn, ta thích nhất g.ï.ế.✝ đúng là người Di Thần Tông!

Nh.ï.ế.p Vân chẳng muốn nói nhảm, dưới chân dùng sức!

Bành!

Chỉ thoáng một phát, đầu của Hoắc Vũ đã bị giẫm thành dưa hấu nát bét, óc và huyết dịch bắn tung toé khắp nơi!

- Cái này... Cái này...

Diệp Kiếm Tinh chứng kiến một màn trước mắt, miệng mở to, sắp sụp đổ rồi.

Mặc dù vừa rồi mình không giao thủ với đối phương, nhưng thực lực của Hoắc Vũ tuyệt sẽ không kém mình bao nhiêu, mà thiếu niên trước mắt một cái tát liền rút hắn trở mình, một cước g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†... Như bóp ©.h.ế.† con kiến, kh.ï.ế.p sợ mãnh liệt, để cho hắn có chút nói không ra lời!

Trước kia mình ở quán rượu cùng hắn uống rượu... Thấy hắn chỉ là Bất Hủ cảnh đỉnh phong, cũng không lợi hại thế nào, sao vừa ra tay, lại cường đại như thế?

Cao thủ, đây mới thực sự là cao thủ!

Không chỉ Diệp Kiếm Tinh, ngay cả những người khác chứng kiến một màn trước mắt, cũng bị dọa đến sắc mặt biến hóa, khó có thể tin.

Thực lực của thiếu niên trước mắt, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.

- Ngươi... Ngươi vậy mà g.ï.ế.✝ Hoắc Vũ? Tốt, tốt, hôm nay ngươi nhất định phải ©.h.ế.†!

Công Tôn Trường Phong không nghĩ tới thuộc hạ trung tâm, bị tiểu tử trước mắt thoáng một phát miểu sát, tức giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra sát ý đậm đặc.

Tuy hắn không thấy Nh.ï.ế.p Vân đến cùng là thực lực gì, nhưng hắn cực kỳ tự tin lá bài tẩy của mình, cảm thấy nhất định có thể đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† đối phương!

- Một chiêu!

Nhìn Công Tôn Trường Phong, Nh.ï.ế.p Vân cũng không nói nhảm, vươn một ngón tay.

- Cái gì?

Công Tôn Trường Phong nghe ngữ khí của thiếu niên giống như mình mới vừa nói với Diệp Kiếm Tinh, thiếu chút nữa trực tiếp thổ huyết tức ©.h.ế.†.

Vừa rồi thời điểm ngươi nói với Diệp Kiếm Tinh, chính là vươn ba ngón tay, vẻ mặt khinh miệt như vậy.

- Chính ngươi muốn ©.h.ế.†, cũng đừng trách ta! Tam Nguyên Kim Cương Lãng!

Sắc mặt dữ tợn, Công Tôn Trường Phong thét dài, lần nữa bắn ra ba đạo pháp lực, lần này bất đồng lần trước, ba đạo pháp lực này lòe lòe sáng lên, tựa như vàng ròng, xem xét liền biết là vận chuyển toàn bộ lực lượng, không hề giữ lại!

- ©.h.ế.† đi!

Một tiếng gào rú, khối không khí công tới Nh.ï.ế.p Vân, bất quá còn chưa tới trước mặt, đã bị một chưởng ấn cự đại ngăn cản.

Hô!

Bị chưởng ấn nghiền áp, sắc mặt của Công Tôn Trường Phong đỏ lên.

Lạch cạch thoáng một phát, giống như Hoắc Vũ, nằm sấp trên mặt đất!

- Cái đồ chơi gì! Chỉ chút thực lực ấy cũng trang lão sói vẫy đuôi?

Nh.ï.ế.p Vân tùy ý khoát tay áo.

Đệ tử hạch tâm của tông môn cũng chia rất nhiều chủng loại, rất nhiều cấp độ, sở dĩ Công Tôn Trường Phong, Diệp Kiếm Tinh được xưng là tuyệt đại Song Kiêu, cũng không phải bởi vì võ công của bọn hắn ở trong đệ tử hạch tâm mạnh nhất, mà là bọn hắn tuổi trẻ, tiền đồ vô lượng!

Ngươi mới tu luyện tầm mười năm, làm sao có thể so với lão quái vật tu luyện mấy trăm năm?

Trong đệ tử hạch tâm thậm chí có một ít đã đạt đến Thiên Kiều Cảnh, thậm chí rất cao!

Thực lực bản thân Công Tôn Trường Phong, Diệp Kiếm Tinh không kém, nhưng chỉ vừa mới đạt tới Lĩnh Vực cảnh đỉnh phong, lực lượng ở khoảng 500 vạn Tượng lực, xa xa không bằng Nh.ï.ế.p Vân, lúc này dùng ra tuyệt chiêu Nguyên Khí Sư mạnh nhất, có thể ngăn được mới là lạ!

Chỉ thoáng một phát, liền miệng mũi chảy huyết, dán trên mặt đất, quạt xếp cũng quẳng ở một bên, áo trắng biến thành hắc y, thê thảm nói không nên lời.

- Không phải đâu...

- Bất Hủ cảnh vậy mà đánh bại tuyệt đại Song Kiêu Công Tôn Trường Phong? Hơn nữa chỉ dùng một chiêu?

- Công Tôn Trường Phong vừa rồi đả thương Diệp Kiếm Tinh, cũng phải dùng ba chiêu, thiếu niên này như thế nào lợi hại như vậy?

- Tông môn nào a? Sao chưa từng nghe qua nhân vật như thế?

Những người khác thấy một màn như vậy, tất cả đều cảm thấy sắp muốn qua đời.

Trước kia là Diệp Kiếm Tinh ba chiêu thua ở trong tay Công Tôn Trường Phong, để cho bọn hắn cảm thấy thực lực của Công Tôn Trường Phong rất mạnh, khoáng tuyệt cổ kim, tuyệt đối không người có thể ngăn, mà bây giờ, thiếu niên này chỉ ra một chiêu, liền đả bại hắn, khác biệt to lớn như trên trời dưới đất a!

Chương (1-3610)