Truyện:Võ Đạo Đan Tôn - Chương 1026

Võ Đạo Đan Tôn
Trọn bộ 1338 chương
Chương 1026: Đi không được
0.00
(0 votes)


Chương (1-1338)

Chỉ nháy mắt tinh thần chân nguyên của hắn đã tiêu thất một phần hai, đang không ngừng hao mòn, rốt cục tới ba phần tư, một bạch sắc đại ấn đã hình thành.

- Thiên Tinh Thần Khung Ấn - Thiên Khung Ấn!

Rốt cục Lâm Tiêu lần đầu tiên thi triển Thiên Khung Ấn.

Trước mắt bao người, bạch sắc đại ấn k.h.ủ.ᥒ.g b.ố đánh thẳng vào Triệu Vô Cực.

- Đây là vũ kỹ gì, vì sao cảm giác còn k.h.ủ.ᥒ.g b.ố hơn chiêu vừa rồi?

Nhìn bạch sắc đại ấn, Triệu Vô Cực trừng lớn hai mắt, trong lòng hung hăng co rút, vẻ mặt hoảng sợ.

Một kích vừa rồi đã làm cho hắn tiêu hao một phần ba chân nguyên, nếu thêm một kích này, chẳng phải càng nguy hiểm?

- Ngăn cho ta!

Lần này Triệu Vô Cực cũng không dám khinh thường, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thúc giục Thiên Mang Khải tới tận cùng, đồng thời nắm chặt trường kiếm liều lĩnh c.h.é.ɱ lên bạch sắc đại ấn.

Một tiếng ầm vang, một cỗ cự lực khổng lồ truyền tới, lực lượng cường đại làm cho Triệu Vô Cực không còn cách nào nắm chặt được trường kiếm, đương một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay, ngay sau đó trong ánh mắt kinh hãi của hắn bạch sắc đại ấn hung hăng đập thẳng vào lồng n.g.ự.© hắn.

Oanh!

Như hai ngọn núi lớn va chạm vào nhau, Triệu Vô Cực bay ngược ra sau như diều đứt dây, †.h.â.ᥒ †.h.ể hung hăng đập lên vách tường, oa một tiếng miệng phun m.á.∪ tươi.

Chân nguyên trong cơ thể Triệu Vô Cực đã tiêu hao bảy tám phần, không thể tiếp tục khởi đ.ộ.ᥒ.g p.h.ò.ᥒ.g ngự, chỉ có thể bảo hộ cho đầu của mình.

- Đây là chỗ dựa của ngươi sao? Không gì hơn cái này!

Thanh âm Lâm Tiêu lạnh lùng truyền tới, Lôi Đình đao chợt lóe.

- Phốc xuy...

Một cánh tay Triệu Vô Cực bay ra ngoài, m.á.∪ tươi phun trào.

- Ngươi không thể g.ï.ế.✝ ta, nếu không cha ta Thiết Kiếm Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!

Vẻ mặt Triệu Vô Cực đau đớn sợ hãi, khuôn mặt dữ tợn điên cuồng kêu to.

- Vậy sao?

Thanh âm lạnh lùng, cánh tay còn lại cũng bay ra ngoài.

- A...

Khuôn mặt Triệu Vô Cực vặn vẹo, thống khổ kêu to, điên cuồng chạy trốn.

- Tiểu tử, dừng tay!

Cách đó không xa truyền ra thanh âm Thiết Kiếm Vương gầm lên giận dữ, tức giận tận trời:

- Nếu không dừng tay, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!

Ánh mắt Lâm Tiêu bình thản, hoàn toàn không để ý tới lời của Thiết Kiếm Vương cảnh cáo, ánh đao chợt lóe, hai chân Triệu Vô Cực bị xoắn thành hư vô.

Đau đớn mãnh liệt cùng chân nguyên tiêu hao rốt cục làm toàn thân Triệu Vô Cực run rẩy, gần như tuyệt vọng, hắn thúc giục chân nguyên còn lại muốn chạy trốn.

- Ngươi trốn không thoát đâu!

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, liên tục c.h.é.ɱ ra.

Một đao, hai đao...mười đao!

Lúc này chân nguyên của hắn cũng không còn bao nhiêu, mà Triệu Vô Cực có thể sống tới bây giờ là nhờ có Thiên Mang Khải.

Nhưng tuy Thiên Mang Khải lợi hại, chân nguyên Triệu Vô Cực không đủ, tới khi chịu đựng đao thứ mười thì hắc quang bao quanh đầu Triệu Vô Cực biến mất.

- ©.h.ế.† đi!

Lâm Tiêu nắm lấy cơ hội c.h.é.ɱ tới.

Phốc xuy...

Đầu Triệu Vô Cực bay lên cao, m.á.∪ tươi phun như suối, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Triệu Vô Cực rơi xuống đất, hoàn toàn †.Ử v.ℴ.ᥒ.g, đôi mắt trừng lớn, ©.h.ế.† không nhắm mắt.

- Lực phòng ngự của áo giáp vương phẩm thật biến thái, nơi này không thể ở lâu, đi!

Vung tay thu hồi áo giáp, không gian giới chỉ cùng thanh kiếm màu đen, Lâm Tiêu xoay người muốn đi.

Oanh long...

Đúng lúc này một đạo khí thế k.h.ủ.ᥒ.g b.ố giáng xuống, ngay sau đó một thân ảnh xông vào đại điện, người này thật cao lớn, lưng đeo thiết kiếm màu đen, khung xương thật cao to, hình thể vô cùng khổng lồ, vừa vào đại điện ánh mắt đã rơi xuống †.h.i †.h.ể Triệu Vô Cực, đôi mắt đỏ ngầu.

- Vô Cực!

Trung niên ngửa mặt gầm lên một tiếng, lực lượng cường đại bao phủ cả đại điện, cực kỳ bi thương. Nếu ở nơi khác chỉ một lần nháy mắt hắn có thể xuyên qua khoảng cách hàng ngàn hàng vạn dặm, nhưng ở trong đại điện tràn ngập không gian lực này, hắn chỉ có thể trơ mắt nghe tiếng con trai bảo bối của mình kêu thảm thiết, bị người g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†!

- Xú tiểu tử, ta muốn ngươi ©.h.ế.† không chỗ chôn, hôm nay nơi này sẽ là mộ địa của ngươi!

Điên cuồng quát to một tiếng, Triệu Vô Tuyệt trảo nh.ï.ế.p về hướng Lâm Tiêu.

- Đi!

Lâm Tiêu thúc giục Hư Không khải giáp, thi triển Hư Không Chuyển Hoán.

- Hư Không khải giáp? Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy, vỡ cho ta!

Mười thước, chỉ kém mười thước là Lâm Tiêu đi tới không gian vách tường, nhưng lúc này một cỗ lực lượng vô hình buông xuống, đem không gian chung quanh hắn đông cứng lại, nháy mắt giam cầm hắn.

Phanh một tiếng, lực lượng cường đại buông xuống, Hư Không khải giáp vang lên răng rắc, sau đó ầm ầm n.Ổ †.u.ᥒ.g, dưới uy áp của Vương giả Sinh tử cảnh, Hư Không khải giáp yếu ớt không chịu nổi một kích.

Hoa lạp lạp...

Lực lượng vô hình quấn quanh, Thiết Kiếm Vương dùng sức thập phần xảo diệu, làm cho Lâm Tiêu giống như bị cự mãng cuốn lấy, khung xương vang lên răng rắc, chân nguyên vừa vận chuyển liền bị chặt đứt tại ngọn nguồn, hoàn toàn vô lực.

- Phốc xuy...

Lâm Tiêu phun ra m.á.∪ tươi, nội tạng bắt đầu vỡ tan.

Triệu Vô Tuyệt sắc mặt âm lãnh, thanh âm dữ tợn:

- Yên tâm đi, tiểu tử, ta sẽ không để cho ngươi ©.h.ế.† dễ dàng đâu, ta sẽ chậm rãi †.r.a †.ấ.n ngươi, thẳng tới khi toàn thân ngươi nát thành bãi bùn mới thôi!

Tận mắt nhìn thấy con trai bảo bối của mình bị Lâm Tiêu g.ï.ế.✝ ©.h.ế.†, Triệu Vô Tuyệt làm sao để cho hắn dễ dàng ©.h.ế.† nhanh như vậy.

- Là vương giả nhân loại!

- Đi nhanh lên!

Cả quá trình nói ra thật dài lâu, kỳ thật chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhìn thấy Triệu Vô Tuyệt nhóm Nửa Bước Yêu Vương còn lại đều kinh hãi, rốt cục không còn để ý tới không gian đạo văn gì khác, điên cuồng lao về phía vách tường không gian.

- Còn muốn chạy? Đi được sao? Đám tiểu yêu các ngươi đều ở đây, các ngươi cũng có phần g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† con ta, cho nên không ai được sống, tất cả đều phải ©.h.ế.†!

Khuôn mặt Triệu Vô Tuyệt dữ tợn, tay trái lăng không chụp xuống.

Oanh long!

Một thủ chưởng cực lớn xuất hiện, thủ chưởng đen như mực, khí tức như địa ngục, những nơi đi qua hư không dập nát, vỡ ra lỗ thủng thật lớn.

Vương giả Sinh tử cảnh, lĩnh ngộ không gian áo nghĩa, nâng tay hư không phá nát, uy lực cường đại khôn cùng.

- Hống!

Nhóm yêu tộc sợ hãi, điên cuồng gầm lên giận dữ, đồng thời trong cơ thể bộc phát yêu nguyên k.h.ủ.ᥒ.g b.ố, năm đạo yêu nguyên kết hợp cùng một chỗ cố gắng ngăn cản Triệu Vô Tuyệt công kích.

- Buồn cười!

Triệu Vô Tuyệt cười lạnh một tiếng, bàn tay vô tình chụp xuống, dễ dàng nổ nát một kích liên thủ, sau đó nghiền áp xuống thân hình bọn chúng...

Phốc phốc phốc...

Thanh âm tiếng huyết nhục liên tục n.Ổ †.u.ᥒ.g vang vọng cả đại điện, nhóm yêu tộc trừng lớn hai mắt hoảng sợ, †.h.â.ᥒ †.h.ể bạo vỡ thành huyết vụ đầy trời.

M.á.∪ loãng nồng đậm lan tràn khắp mặt đất, nhuộm thành màu đỏ tươi.

- Còn một con yêu thú, lại mới cửu tinh đỉnh phong, g.ï.ế.✝ nốt nó ta sẽ tiếp tục chậm rãi †.r.a †.ấ.n ngươi!

Triệu Vô Tuyệt lộ nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt đảo qua đại điện, cuối cùng dừng lại trên bạch sắc yêu lang, điểm nhẹ tới trước, một khi đánh trúng yêu lang hẳn phải ©.h.ế.† không nghi ngờ, cho dù nó có thiên phú không gian cũng không tránh khỏi công kích của sinh tử cảnh.

Chương (1-1338)