Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 0603

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 0603: Hành vi cầm thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Chút thực lực này trước mặt tám đại Võ Hoàng cũng chẳng tính là cái gì, tám đại Võ Hoàng chỉ thổi một hơi là bọn hắn tan thành mây khói.

Thế nhưng, đối với phàm nhân ở Ly Lan giang, phần lớn đều là người bình thường và người lao động mà nói chính là một tòa núi lớn không thể xô ngã.

Người Ly Lan giang biết được tin tức Ngũ Hành Môn phong tỏa, phần lớn đều không nghĩ đến việc đi cầu xin hay lén bỏ trốn, lần trước giao chiến với ác mãng đã dồn bọn họ đến tử lộ, nếu không phải Sở Nam cải trang M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử xuất hiện thì bọn họ đã sớm ©.h.ế.† rồi, người đã một lần trải qua †.Ử v.ℴ.ᥒ.g thì cũng không quá sợ hãi †.Ử v.ℴ.ᥒ.g nữa.

Bởi vậy, những người nhận ân huệ mà dựng tượng M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử hoặc bài vị trường sinh đều đến bờ Ly Lan giang, bao vây lấy tượng M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử, khoảng chừng năm sáu ngàn người, trên mặt mỗi người đều là vẻ quyết tâm, thề sống ©.h.ế.† bảo vệ bức tượng M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử.

- Chỉ cần ta còn một hơi thở thì đừng hòng kẻ nào nghĩ đến việc hủy tượng ân nhân.

- Không sai, trừ phi bước qua xác chúng ta...

- Cùng liều mạng với bọn chúng...

....

Cùng với những âm thanh phẫn nộ vang lên huyên náo, người của Ngũ Hành Môn cũng bao vây toàn bộ bọn hắn ở bờ Ly Lan giang, tám đại Võ Hoàng sắp đến, đệ tử Ngũ Hành Môn tất nhiên không dám vọng động xử lý tượng M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử, chỉ có điều, từ b.ï.Ể.∪ †.ì.ᥒ.h trên khuôn mặt của bọn chúng, tất cả đều tràn đầy vẻ miệt thì, giống như đang nhìn những cái †.h.i †.h.ể vậy.

Cũng giống bọn hắn trước mặt Thiên Nhất Tông chẳng qua chỉ là loại kiến cỏ, cho nên người bình thường trong mắt bọn hắn cũng chỉ là kiến cỏ.

Rất nhanh, tám đại Võ Hoàng đã đến, mỗi người đều phiêu phù trên không, y phục phất phơ, mái tóc đen, bạc, xám, vàng, nhẹ nhàng lay động, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong phạm thế ngoại cao nhân, thế nhưng, hành vi của những người này lại gây nên một hồi †.à.ᥒ s.á.† tinh phong huyết vũ tại Bắc Tề Quốc.

Lão tổ của Ngũ Hành Môn tên là Thừa Ngũ Hành, hiệu là Ngũ Hành lão tổ, lúc này đang không ngừng vỗ ɱ.ô.ᥒ.g ngựa, chạy đến trước mặt Hắc phát lão giả, không phải cúi đầu hành lễ, mà quỳ xuống sát mặt đất, đầu cũng không dám ngóc lên, Thừa Ngũ Hành nói:

- Tôn thượng, những kẻ này đều là những kẻ dựng tượng M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử, nô hạ đã đem bọn chúng dồn về đây.

Tám đại Võ Hoàng nhìn tượng M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử, biểu hiện ngông nghênh coi trời bằng vung, thật ra trong lòng vẫn còn khắc sâu tràng cảnh truy sát 300 năm trước, rõ ràng lúc đó nguyên lực của M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử đã khô kiệt, thân hãm trùng vây, nhưng vẫn g.ï.ế.✝ hơn phân nửa sư huynh đệ của bọn hắn, sau đó tẩu thoát, mặc dù bọn hắn còn sống, nhưng một màn này bọn hắn vẫn khó mà quên được.

Kim phát lão giả nói:

- Ba trăm năm trước ngươi rất uy phong, bây giờ chỉ có thể làm chó nhà có tang, hôm nay tượng của ngươi cũng bị hủy thành bùn đất, không biết nếu còn sống thì ngươi sẽ nghĩ gì.

Kim phát lão giả đang nói không khỏi nở nụ cười, nụ cười có chút hằn học.

Ngân phát lão giả oán hận nói:

- Đối đầu với Thiên Nhất Tông chỉ có một kết cục, sống không bằng ©.h.ế.†, cho dù ©.h.ế.† cũng không được yên ổn!

- M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử, ngươi vì sao lại ©.h.ế.† sớm như vậy chứ? Lão phu vẫn còn món nợ m.á.∪ với ngươi đây!

Hồng phát lão giả có chút điên cuồng nói.

....

Mỗi người phát biểu cảm khái một phen, lúc đến lượt Hắc phát lão giả, Hắc phát lão giả nhìn đám bách tính, lạnh lùng nói:

- Bọn người này quá ồn ào, khiến lão phu cảm thấy rất phiền.

Thừa Ngũ Hành nghe xong vội nói:

- Tôn thượng, nô hạ sẽ lập tức g.ï.ế.✝ sạch bọn chúng.

- Trước hết đừng g.ï.ế.✝ bọn chúng.

Thừa Ngũ Hành đang muốn gánh vác nhiệm vụ c.h.é.ɱ đầu người thì lại bị câu nói này gọi lại, Thừa Ngũ Hành vội vàng quay lại, chỉ nghe thấy Hồng phát lão giả nói:

- Những người này không phải muốn M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử bảo hộ bọn hắn sao? Vậy đập vỡ bức tượng đó trước mặt bọn hắn, sau đó †.à.ᥒ s.á.† từng người, xem xem M.⩜ đ.ạ.ℴ Tử bảo hộ bọn hắn như thế nào.

- Rõ, tôn thượng.

Trong lòng Thừa Ngũ Hành thầm rét lạnh, nụ cười trên mặt càng đậm.

- Nhớ rõ, tốc độ †.à.ᥒ s.á.† thật chậm, dùng phương thức thống nhất, g.ï.ế.✝ sạch bọn chúng!

Hồng phát lão giả lúc đang nói thì trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng tàn độc, nụ cười này khiến đạo vết thương trên mặt hắn càng thêm nổi bật, càng kinh dị, Thừa Ngũ Hành trong lòng kinh hoảng, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Những Võ Hoàng khác hiển nhiên sẽ không ngăn cản đề nghị của Hồng phát lão giả, trên tay bọn hắn cũng thấm không ít m.á.∪ tươi, hơn nữa Ngân phát lão giả còn nói:

- Hi vọng sau này, Hồng Thiên có thể quên đi cơn ác mộng ba trăm năm trước, xóa vết sẹo trên mặt.

Ngân phát lão giả nói xong, Kim phát lão giả và những người khác cũng đều gật đầu.

Thừa Ngũ Hành dẫn đám đệ tử đi đến chỗ bách tính, Sở Nam ở dưới đáy sông mở bừng mắt ra, cẩn thận cảm nhận lần bế quan này, nghĩ đến khoảnh khắc đả thông đường kinh mạch, Cung Lực Quyền, Thiên Hành Cửu Bộ, Càn Khôn Nhất Chỉ, Thiên Nhai Chỉ Xích...

Sở Nam phát hiện, thu hoạch lần này không chỉ luyện thành vũ kỹ cao thâm mà còn năng lực và khí tức trong đan châu tăng cường, nguyên lực càng thêm tinh thuần, trạng thái †.h.â.ᥒ †.h.ể cũng khôi phục đến đỉnh phong.

- Sau khi ra khỏi đây, người của Thiên Nhất Tông nhất định sẽ sốt sắng tìm ta. Còn người ở Thần Khí Sơn nữa, hãy đợi ta, ta sẽ đến ngay lập tức.

Thuận theo lời này, trên người Sở Nam dâng lên sát khí dày đặc, sát khí tản mát ra khắp động phủ như đao quang kiếm ảnh c.h.é.ɱ lên vách đá, khiến đất đá không khỏi sụp đổ ào ào.

Sở Nam đứng lên, nhìn Chúc Chi Vũ đang ngoan ngoãn ngồi ở trong góc nói:

- Đại Ngốc, chúng ta đi.

- Là ra ngoài ăn thịt nướng sao?

- G.ï.ế.t người.

- G.ï.ế.t người sẽ có thịt ăn phải không?

- Đúng vậy.

- Được, ta muốn g.ï.ế.✝ nhiều người một chút, g.ï.ế.✝ càng nhiều người...

Chúc Chi Vũ như tiểu hài tử hoa tay múa chân, vô cùng vui sướng, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam, Sở Nam nhìn bộ dạng Chúc Chi Vũ, không khỏi bật cười, đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Chúc Chi Vũ lại biến thành kẻ ngốc như vậy.

Vốn Sở Nam định để Chúc Chi Vũ cùng đám người Tử Mộng Nhân xuất hải, thế nhưng Sở Nam lo Chúc Chi Vũ đột nhiên ngu ngốc cũng sẽ đột nhiên tỉnh lại, khi không có hắn ở đó, nhất định sẽ đem đến tai họa cho Tử Võ Hoàng, sau một hồi cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Chúc Chi Vũ theo bên cạnh, nói thế nào đi nữa thì Chúc Chi Vũ cũng là Võ Hoàng cao cấp, cũng có thể xem như một trợ lực.

Về phần sau này xử lý Chúc Chi Vũ như thế nào, Sở Nam quả thật không nghĩ đến.

Chương (1-2153)