← Ch.2416 | Ch.2418 → |
– Cho ta.
Q.∪.ỷ Vương nghiêm nghị rống to, cả người lập tức liền xông tới, đồng thời năm ngón tay mở ra chụp xuống, một cổ lực lượng mênh ɱ.ô.ᥒ.g cuốn tới.
– Đi được sao?
Thanh âm lạnh như băng của Vi Thanh cũng theo đó vang lên, thân ảnh chớp động, cũng lao đến, hét lớn:
– Đưa Đạo Quả cho ta, nếu không sẽ bị q.∪.ỷ vật kia lấy được mất.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, quyết định thật nhanh, quăng Đạo Quả kia ra ngoài, hóa thành một đạo lưu quang lao đi xa xa.
– Ngươi...
Đằng Quang chấn động, kinh sợ không thôi.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói
– Đừng tức giận rồi, ngươi vẫn nên dưỡng tốt thương thế đi. Dùng lực lượng của ta làm sao có thể bảo hộ Đạo Quả kia? Cưỡng ép cầm lấy cũng chỉ là tự chịu diệt vong mà thôi.
Đằng Quang sắc mặt âm trầm bất định, nhưng đa phần là không cam lòng và tuyệt vọng, nhìn qua Đạo Quả đang lao đi kia, trong mắt một mảnh tro ɱ.ô.ᥒ.g.
Quả nhiên Đạo Quả ném đi, Q.∪.ỷ Vương và Vi Thanh lập tức lâm không lệch vị, rốt cuộc bất chấp bọn hắn, bay thẳng đến Đạo Quả kia mà đi.
Đột nhiên không gian phía trước nhoáng một cái, thân ảnh Kỳ Thắng Phong hiển lộ ra, trong hai tròng mắt bắn ra vẻ hưng phấn, giang hai tay liền chộp tới Đạo Quả kia.
"XÍU... UU!"
Không gian thoáng cái thay đổi, Đạo Quả đột nhiên đổi phương vị, ngay sau đó là một đạo vân tiễn bắn xuống, bắn tớicánh tay hắn.
– Đáng ©.h.ế.†
Kỳ Thắng Phong giận dữ, cổ trần kiếm vừa ra, kiếm quang lăng liệt c.h.é.ɱ tới bốn phía, vô số lòng hình bay vụt, kiếm quang bay thẳng đến bên cạnh Đạo Quả.
"Phanh"
Thân ảnh Huyền Hoa dưới kiếm quang không thể ẩn trốn được nữa, Toái Tinh Cung ngăn cản trước người, bị đại kiếm c.h.é.ɱ ra hỏa hoa.
– Đạo Quả là của ta, đừng hòng cướp lấy.
Thoáng cái, Q.∪.ỷ Vương liền đuổi theo, trực tiếp năm ngón tay thành, chụp lấy không gian bốn phía, phòng thủ kiên cố, sau đó đại hỉ chộp tới Đạo Quả.
Đột nhiên một vòng ánh sáng màu đỏ chớp động, trường kiếm lăng liệt lặng yên không một tiếng động đ.â.ɱ qua.
– Kiếm ca
Liễu Phỉ Yên nhẹ giọng vừa quát, một đóa Hồng Liên đột nhiên nở rộ, trực tiếp rơi xuống bàn tay lớn của Q.∪.ỷ Vương.
– Đáng ©.h.ế.†.
Q.∪.ỷ Vương giận dữ, đột nhiên nắm chặt tay đánh tới Hồng Liên, trực tiếp đánh nát nó, đồng thời đổi thành tay kia chộp tới Đạo Quả.
Liễu Phỉ Yên sắc mặt ngưng tụ, trong con ngươi hiện lên vẻ lạnh lùng. Thân ảnh của nàng phiêu hốt, kiếm ý lăng liệt lập tức đánh ra, lại không phải c.h.é.ɱ về phía Q.∪.ỷ Vương, mà trực tiếp lao tới Đạo Quả.
– Đáng ©.h.ế.†, ngươi muốn làm gì?
Q.∪.ỷ Vương hét lớn một tiếng, người còn lại cũng đều ngừng lại, trái tim mãnh liệt run rẩy thoáng một phát
– Dừng tay ah
Q.∪.ỷ Vương phát lực, kiếm khí kia ngăn trở hơn phân nửa, nhưng trường kiếm Liễu Phỉ Yên chấn động, thanh âm lã lướt rung động đẩy ra, như thủy hàn kiếm đột nhiên c.h.é.ɱ lên Đạo Quả.
– À?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người triệt để ngốc trệ, toàn bộ trợn mắt to mắt, nhìn xem một màn khiến lòng người tan nát kia.
Kiếm khí c.h.é.ɱ vào trong Đạo Quả, ngũ quang thập sắc bay vụt ra, trên Đạo Quả bắt đầu xuất hiện vết rách, càng lúc càng lớn.
"Phanh"
Thanh âm khiến lòng người tan nát vang lên, dưới ánh mắt kh.ï.ế.p sợ của mọi người, Đạo Quả đột nhiên vỡ ra, hóa thành mấy đạo quang mang bắn về phía bốn phương tám hướng
– Ah ah đáng ©.h.ế.† ah
Q.∪.ỷ Vương hét lớn một tiếng, một cổ lực lượng kinh khủng ngưng tụ trên nắm tay, đánh về phía Liễu Phỉ Yên.
"Phanh"
Liễu Phỉ Yên vắt ngang kiếm chống đỡ, lực lượng mênh ɱ.ô.ᥒ.g kia trực tiếp ép Thủy Hàn Kiếm cong lại, đột nhiên chấn động, cả người lập tức bắn ra tầm hơn mười trượng, trường kiếm không ngừng chiến minh trước người.
Ánh mắt nàng lộ ra dị sắc, một cổ dị lực dọc theo thân kiếm xâm nhập †.h.â.ᥒ †.h.ể của nàng, nguyên lực nàng xoay chuyển, lập tức chấn vỡ lực lượng kia, nhưng nội tâm vẫn giật mình không thôi.
Q.∪.ỷ Vương sau một kích đã nổi lên sát tâm, đang muốn truy kích, lại đột nhiên phát hiện mấy đạo quang mang trực tiếp bay lên trời, đuổi theo những mảnh vỡ Đạo Quả kia.
– Ah ah dừng tay cho ta, Đạo Quả là của ta.
Hắn hét lớn một tiếng, vội đuổi theo một đạo thân ảnh ở gần đó:
– Ta muốn g.ï.ế.✝ ©.h.ế.† toàn bộ bọn ngươi.
Liễu Phỉ Yên cũng vội đuổi theo một đạo quang mang.
Đạo Quả dưới một kiếm của nàng bị c.h.é.ɱ thành năm khối, phân biệt bắn về phía năm phương hướng.
Đằng Quang nhịn không được cười khổ một tiếng, lần nữa phun ra một búng m.á.∪, ho khan dị thường kịch liệt.
Hắn một tay đẩy Lý Vân Tiêu ra, nói:
– Ngươi nhanh đi đoạt mảnh vỡ Đạo Quả, dùng thực lực và thiên phú của ngươi, dù chỉ có một mảnh thôi cũng có thể tìm hiểu ra không ít thứ, bước vào Thần Cảnh đại đạo rồi.
Lý Vân Tiêu lại đứng nguyên tại chỗ, lấy ra một đống thiên tài địa bảo đưa tới, nói:
– Đừng nói nhảm nữa, trước áp chế thương thế đi.
Đằng Quang sững sờ, trong đống thiên tài địa bảo kia, một quả đan dược hỗn nguyên tản mát ra linh khí kinh người, hắn giật mình nói:
– Cửu ngũ chí tôn đan?
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu.
Hắn hồ nghi nói:
– Ngươi đã đi qua Thần Tiêu Cung?
Lý Vân Tiêu lắc đầu.
Đằng Quang cười khổ nói:
– Được rồi, đừng lãng phí nữa. Dùng trạng thái của ta hiện giờ, đạo cơ phá hủy, cho dù khôi phục lực lượng, sợ cũng khó có thể tiến thêm được nữa, còn sống có ý nghĩa gì chứ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Còn sống luôn tốt, nói không chừng còn có cơ hội? ©.h.ế.† rồi thì một tia cơ hội cũng không có nữa.
– Aizz
Đằng Quang thở dài một tiếng, bộ dáng vô tình, cầm lấy đan dược nuốt vào. Tuy rằng bắt đầu vận công chữa thương, nhưng trong mắt không có chút tinh thần, tựa hồ lòng đã ©.h.ế.† lặng.
Người bốn phía đã sớm biến mất không thấy gì nữa, tất cả đều điên đoạt mảnh vỡ Đạo Quả, mà ngay cả Bắc Quyến Cổn Nam và Phi Nghê cũng đã lóe lên biến mất.
Xa xa lập tức vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt
Chính là Q.∪.ỷ Vương đuổi theo Kỳ Thắng Phong đang đánh nhau kịch liệt, không ngừng liên tục gào thét.
Kỳ Thắng Phong chỉ mấy chiêu đã bị áp chế, có chút lực bất tòng tâm, không khỏi giận dữ nói:
– Mảnh vỡ Đạo Quả không chỉ có khối này, vì sao hết lần này tới lần khác muốn đoạt với bổn tọa, cảm thấy ta dễ khi dễ sao?
Q.∪.ỷ Vương lạnh giọng nói:
– Tất cả mảnh vỡ đều là của ta, ai cầm đều phải, trước hết g.ï.ế.✝ ngươi!
Quyền phong hắn không ngừng, mặc dù không có huyền khí nơi tay, nhưng †.h.â.ᥒ †.h.ể mạnh mẽ, chống lại cổ trần đại kiếm, ép khiến Kỳ Thắng Phong không hề có lực hoàn thủ.
Kỳ Thắng Phong kinh sợ không thôi, xanh mặt chống lại, lạnh giọng nói:
– Khối của Thương mới là lớn nhất, khối của lão phu chẳng qua chỉ là cỡ trung thôi, nếu ngươi còn khiến ta chậm trễ thời gian, mảnh vỡ khác một khối cũng đừng có nghĩ tới nữa.
Q.∪.ỷ Vương lạnh lùng nói:
– Tất cả mọi người nơi đây ta đều nhớ kỹ, cho dù chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có thể đuổi theo.
Hai tay của hắn ôm quyền, đột nhiên giơ lên đánh xuống.
"Phanh"
Kỳ Thắng Phong giơ đại kiếm lên đỡ, một cổ kình lực trùng kích xuống, thân hình bị ép tới khiến bắn đi xa.
Q.∪.ỷ Vương ánh mắt lạnh lẽo, chỉ một bước liền Súc Địa Thành Thốn, theo đuổi không bỏ, nói:
– Hừ dù sao cũng phải gạt bỏ toàn bộ các ngươi, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện.
← Ch. 2416 | Ch. 2418 → |