← Ch.3707 | Ch.3709 → |
Dận Vũ gật đầu nói:
- Tốt, vậy ngươi chậm rãi đ.ℴ.Ạ.† x.á., ta đi Hóa Long Trì trước đã.
Thiên Tư biến sắc, cả kinh nói:
- Ngươi không thể đi, ngươi phải thay ta hộ pháp, nếu không đám người Lý Vân Tiêu sẽ qua g.ï.ế.✝ ta!
Nhìn sắc mặt Dận Vũ tựa hồ có chút không vui, Thiên Tư vội nói:
- Ngươi xem, quá trình hóa long còn chưa nhanh như vậy đâu.
Dận Vũ nhìn xuống hỗn độn kê tử, theo thiên địa linh khí điên cuồng rót vào, trong mơ hồ như có long hình hiện thân, nhưng còn kém một ít.
Thiên Tư nhe răng cười nói:
- Hắc hắc, chỉ cần ta đ.ℴ.Ạ.† x.á. thành công, tất nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho đại nhân.
Dận Vũ thản nhiên nói:
- Ưu đãi thì cũng thôi, dù sao ngươi không phải thứ tốt gì, ta cũng rất khó tín nhiệm ngươi. Chỉ là chúng ta có chung địch nhân, tới lúc đó còn phải lợi dụng lẫn nhau mới được.
- Hắc hắc, đại nhân cũng thật thấu đáo.
Thiên Tư hăng hắc cười rộ lên, đột nhiên khuôn mặt hắn thoáng dại ra, sắc mặt lập tức đại biến, nhãn cầu lồi ra ngoài như mắt cá ©.h.ế.†.
- Tiện nhân còn chưa ©.h.ế.†? Tiện nhân!
Thần sắc Thiên Tư sợ hãi, gào thét mắng to. Nguyên thần sắc vốn đã khôi phục trấn định lại biến thành phức tạp, khuôn mặt không ngừng run rẩy lên.
Vẫn là khuôn mặt kia, lại đột nhiên biến thành bình tĩnh, nhưng trong mắt tràn đầy thống khổ, khí chất quanh thân hoàn toàn phát sinh biến hóa.
Sắc mặt Dận Vũ đại biến, lập tức cảnh giác quát:
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng đại biến, thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, hoảng sợ nói:
- Khả Nguyệt?
Khuôn mặt, khí chất cùng thần thái chính là Trữ Khả Nguyệt, trên trán tuôn đầy mồ hôi to như hạt đậu, run giọng nói:
- Lý Vân Tiêu!
Vẻ mặt Dận Vũ âm trầm, lạnh giọng nói:
- Thế nào, tên phế vật Thiên Tư lại đ.ℴ.Ạ.† x.á. thất bại?
- Đồ khốn!
Khuôn mặt Trữ Khả Nguyệt biến đổi, biến thành dữ tợn quát:
- Lão tử làm sao đ.ℴ.Ạ.† x.á. thất bại, chỉ là một tiện nhân mà thôi! Ta chỉ một phút là †.ï.Ê.u ɗ.ï.ệ.† ả!
Vừa nói xong khuôn mặt lại biến hóa, biến thành dịu dàng, chỉ là thần sắc thống khổ cùng giãy dụa.
Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
- Khả Nguyệt hãy cố lên, nhất định không thể thua cho hắn!
Trữ Khả Nguyệt gật gật đầu, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, thập phần vất vả.
Khuôn mặt xinh đẹp dưới sự tranh đoạt không ngừng của hai người đổi tới đổi lui, khi thì dịu dàng khi thì dữ tợn, lúc thì thống khổ lúc lại nổi giận.
Đột nhiên, Trữ Khả Nguyệt giơ lên tay phải, kim quang chợt lóe, biến thành một thanh giáo kim sắc hướng ngay tim của mình đ.â.ɱ thẳng vào!
- Chi!
Lý Vân Tiêu hít sâu một hơi, quát:
- Khả Nguyệt, đừng a!
Thanh giáo dừng phắt lại cách chỗ trái tim vài tấc, khuôn mặt Khả Nguyệt biến thành dữ tợn, lạnh giọng nói:
- Muốn tự sát muốn ©.h.ế.†, hơn nữa g.ï.ế.✝ ta sao? Quá ngây thơ rồi, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi làm như vậy?
- †.h.â.ᥒ †.h.ể là của ta, sống hay ©.h.ế.† ta tự mình tới định!
- Đã bị lão tử chiếm cứ, đó là của lão tử, muốn ©.h.ế.† chính ngươi đi tìm ©.h.ế.† là đủ rồi!
Bàn tay cầm thanh giáo bắt đầu chậm rãi rời khỏi chỗ trái tim.
Nhưng tay trái Trữ Khả Nguyệt cũng mạnh mẽ nắm lên, hướng trái tim đẩy tới, mũi giáo chậm rãi xuyên qua n.g.ự.©, tuôn m.á.∪.
Khuôn mặt Thiên Tư cực độ hoảng sợ, hét lớn:
- Tiện nhân! Ngu xuẩn, như vậy ta và ngươi đều cũng ©.h.ế.†!
Dận Vũ có chút hăng hái đứng một bên nhìn thấy, ha ha cười nói:
- Thiên Tư, ngươi nói cái gì ngu xuẩn đâu, nàng chính là muốn đồng quy vu tận với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được sao?
Khuôn mặt Thiên Tư biến dạng, mồ hôi lạnh tuôn tràn cầu xin:
- Dận Vũ đại nhân, mau giúp đỡ ta! Giúp ta đ.á.ᥒ.h ©.h.ế.† tiện nhân kia!
Dận Vũ xuy cười một tiếng, nói:
- Các ngươi đang ở trong cuộc chiến đ.ℴ.Ạ.† x.á., người ngoài như ta làm sao giúp đây? Chuyện của mình tự mình giải quyết đi!
Trên mặt Thiên Tư tràn đầy lửa giận, mắng:
- Dận Vũ, tên tiểu nhân ngươi, lại thấy ©.h.ế.† mà không cứu được, ngươi không quan tâm hợp tác với ta đối phó Lục Sí sao?
Sắc mặt Dận Vũ thay đổi, lạnh lùng theo dõi hắn, nói:
- Ngay cả một nữ nhân cũng không đối phó được, còn muốn theo ta cùng nhau đối phó Lục Sí? Hợp tác với ngươi chính là sỉ nhục của ta. Còn nữa, ta xem minh bạch rồi, †.h.â.ᥒ †.h.ể này vốn là của nữ nhân kia, ngươi lại vô sỉ tới mức chiếm đoạt †.h.â.ᥒ †.h.ể nữ nhân, chậc chậc, xuống dưới suối vàng ngàn vạn lần đừng nói với người khác ngươi nhận thức ta, ta không có mặt mũi như vậy!
Sắc mặt Thiên Tư đại biến, cả kinh nói:
- Suối vàng? Có ý tứ gì?
Sắc mặt Dận Vũ trầm xuống, quát:
- Ý tứ chính là...
Lý Vân Tiêu kinh hãi nhảy dựng khỏi chiến hạm muốn lao tới:
- Khả Nguyệt, cẩn thận Dận Vũ!
Trữ Khả Nguyệt ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt rơi xuống nước mắt, bộ dạng tựa hồ giải thoát.
Dận Vũ đột nhiên vừa động, một đạo long quyền đánh thẳng lên thân hình Trữ Khả Nguyệt, phanh một tiếng đem đồi n.g.ự.© oanh mở, huyết nhục mơ hồ.
- Ý của ta chính là, đi ©.h.ế.† đi!
Long nhãn băng sương nhìn chằm chằm khuôn mặt biến dạng, tựa hồ có thể chứng kiến hai l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ đang không ngừng chiếm đoạt †.h.â.ᥒ †.h.ể kia.
Thiên Tư quát to:
- Đáng ©.h.ế.†, Dận Vũ, ngươi không ©.h.ế.† tử tế được!
Dận Vũ cười nhạo nói:
- Nói giống như ngươi được ©.h.ế.† tử tế đâu. Có thể ©.h.ế.† thống khoái như vậy, ngươi không nên cảm tạ ta? Nguyên bản ta còn ký thác kỳ vọng với ngươi, không tưởng được ngươi phế vật tới như vạy, thậm chí còn không thắng được một nữ nhân, thật khiến người ta thất vọng!
Khuôn mặt Thiên Tư dại ra, tựa hồ tràn đầy không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng lập tức biến thành dịu dàng, bị Khả Nguyệt thay thế.
- Khả Nguyệt!
Lý Vân Tiêu thê thảm kêu một tiếng, hai mắt đỏ bừng.
- Lý Vân Tiêu, ngươi đừng qua đây!
Trữ Khả Nguyệt phun mấy ngụm m.á.∪ tươi, nhưng b.ï.Ể.∪ †.ì.ᥒ.h tràn đầy vẻ giải thoát lẫn cao hứng, hòa nhã nói:
- Kết cục này là ta sở cầu, ngươi đừng ngăn cản!
Dận Vũ hừ một tiếng, cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, lập tức rút long quyền, hơn nữa trong thoáng chốc long khí chợt n.Ổ †.u.ᥒ.g, trực tiếp đem ngũ tạng lục phủ của Trữ Khả Nguyệt tạc vỡ, hoàn toàn không còn khả năng cứu vãn.
- Phốc!
Trữ Khả Nguyệt lại phun m.á.∪ tươi, thân hình như diều đứt dây bay xa trên không trung.
- Khả Nguyệt!
Lý Vân Tiêu gào thét, liền vọt tới, đem Trữ Khả Nguyệt ôm vào trong lòng. Vết thương nơi n.g.ự.© thật lớn, m.á.∪ tươi ướt đẫm toàn thân, nàng hoàn toàn không sống được.
- Kiên trì! Ngươi nhất định phải kiên trì!
Đầu óc Lý Vân Tiêu hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, liều mạng đem thần dịch lực vừa khôi phục được chút ít chuyển hóa thành Tử Ất mộc khí truyền vào †.h.â.ᥒ †.h.ể Trữ Khả Nguyệt.
Kỳ thật ai cũng hiểu được, Trữ Khả Nguyệt không còn khả năng sống sót.
- Lý Vân Tiêu...đừng phí sức lực...đây là sự lựa chọn của ta...ta thích.. kết cục này...
Ánh mắt Trữ Khả Nguyệt tan rả, trong hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy thân ảnh quanh quẩn trong mộng:
- Ta rốt cục tự do...Mộ Dung đại ca...chúng ta rốt cục có thể...ở cùng một chỗ...
Lý Vân Tiêu bi thống, thất thanh khóc rống lên, áo bào bị m.á.∪ tươi nhuộm đỏ.
Dận Vũ lạnh lùng hừ nói:
- Trường hợp động lòng người cảm động vô cùng đâu, bất quá bổn tọa không có thời gian chơi với các ngươi! ---------------
← Ch. 3707 | Ch. 3709 → |