← Ch.1718 | Ch.1720 → |
Thú một sừng dưới thân q.∪.ỷ vương chỉ là tấm da rách, bên trong toàn là q.∪.ỷ khí màu đen nặn th.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h dạng thú một sừng.
Phong Phi Vân mặc giáp den, cầm Thiên Tủy Binh Đàm, không thèm để mắt đến q.∪.ỷ vương. Phong Phi Vân bước thẳng hướng thần điện.
Vù vù vù vù vù!
Trường mâu của q.∪.ỷ vương kéo theo mảng lớn q.∪.ỷ văn xuyên thấu hư không đ.â.ɱ xuyên cổ Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân quay người trả lại một thương, trường thương đ.â.ɱ thủng cơ thể q.∪.ỷ vương.
Phập!
Thiên Tủy Binh Đàm xuyên qua q.∪.ỷ thể, cánh tay Phong Phi Vân sinh ra khí thánh linh rót vào Thiên Tủy Binh Đàm, chấn nát q.∪.ỷ vương.
Tu vi của q.∪.ỷ vương yếu hơn bốn q.∪.ỷ vương ngũ kiếp vây công Phong Phi Vân mấy bậc, không đáng lọt vào mắt hắn.
- Có người xông cung!
- G.ï.ế.t kẻ xâm nhập!
- Câu hồn hắn, c.h.é.ɱ đạo của hắn!
Một đám q.∪.ỷ hồn từ bốn phương tám hướng ùa đến, số lượng lên đến ngàn vạn, hung tợn dữ dằn. Trong đó có một số q.∪.ỷ vương cường đại tay cầm dụng cụ câu hồn hút phách cùng công kích Phong Phi Vân.
Cộp cộp cộp!
Phong Phi Vân xoay người vọt lên, cưỡi trên da thú một sừng xông vào thần điện, đánh bay mấy trăm q.∪.ỷ binh q.∪.ỷ tướng cường đại.
Bảy, tám món câu hồn bị đè xuống phát ra q.∪.ỷ quang âm trầm, làm da người đau đớn.
Phong Phi Vân mặc q.∪.ỷ giáp cửa thứ chín q.∪.ỷ môn, hắn không sợ những v.ũ k.Ꮒ.í q.∪.ỷ đạo câu hồn hút phách. Thiên Tủy Binh Đàm biến thành kiếm vũ xuyên qua mấy dụng cụ câu hồn, đánh chúng nó thủng lỗ chỗ thành sắt vụn rơi xuống đất.
Thiên Tủy Binh Đàm bay trở về, ngưng tụ thành cây trường thương.
Phong Phi Vân cầm trường thương quét ra ngoài, đánh gãy một cây cột thô năm thước. Thần điện rung bần bật, ngọc thạch, cung tường rơi xuống, sụp đổ một góc, đánh bay mấy chục q.∪.ỷ binh q.∪.ỷ tướng.
Cộp cộp cộp!
Phong Phi Vân cưỡi q.∪.ỷ thú bay giữa các thần điện, từ xa trông thấy một q.∪.ỷ tháp đứng giữa lầu đài cung điện như ngọn núi đen, có mấy chục tầng.
Thân tháp rất cao, ngước đầu lên không thấy đỉnh tháp.
Ầm!
Phong Phi Vân cảm giác áp lực tăng lên gấp mấy chục lần như có một đống bùn bao bọc †.h.â.ᥒ †.h.ể.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Hỏng, đã xông vào cấm chế!
Tuy Phong Phi Vân mặc áo giáp rất thần dị nhưng không phải vạn năm, không thể xông qua tất cả cấm chế q.∪.ỷ môn quan.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống chỗ Phong Phi Vân như thiên đao, ánh sáng chói mắt.
Phong Phi Vân lấy bát quái đạo ấn ra ngưng tụ khí âm dương trắng đen, biến thành cổ thuẫn huyền diệu chặn tia chớp.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Nhưng càng nhiều tia chớp giáng xuống, khoảng mấy chục cái. Mỗi tia chớp chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, nếu bị c.h.é.ɱ trúng thì dù là q.∪.ỷ vương cũng sẽ thần hồn đều diệt.
- Phá cho ta!
Phong Phi Vân thi triển ra Càn Khôn chưởng ấn thiên địa, đánh ra thế giới phật pháp.
Tuy chặn lại mấy chục tia chớp nhưng Phong Phi Vân không đánh vỡ được cấm chế sát phạt.
- Chắc chắn là Vô Thường q.∪.ỷ chủ tự tay bày ra cấm chế, thật sự quá cường đại, không thể phá mở.
Phong Phi Vân lấy tam vị chân hỏa lô ra treo trên đầu ngăn cản những tia chớp giáng xuống, dùng đại diễn thuật suy tính sơ hở cấm chế.
- Biết rồi!
Phong Phi Vân chợt mở mắt ra, thánh linh nội đan điên cuồng vận chuyển. Không chỉ khí thánh linh, còn có lực lượng hỏa diễm của riêng phượng hoàng bộc phát. Thánh linh nội đan như sống lại, phát ra tiếng phượng hoàng hót.
- Phá cho ta!
Trong người Phong Phi Vân lao ra khỏi vòng xoáy lửa, cắt nát tất cả lực lượng cấm chế.
Phong Phi Vân nhích người, giây sau lao ra khỏi cấm chế sát phạt, đứng bên dưới q.∪.ỷ tháp.
Tòa q.∪.ỷ tháp xây bằng xương trắng, có xương người, xương thú, xương yêu. Có nhiều m.á.∪ từ bên trên chảy xuống tụ thành con suối nhỏ ở chân q.∪.ỷ tháp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, tia chớp xẹt qua phía chân trời chiếu sáng q.∪.ỷ tháp.
Giờ phút này, q.∪.ỷ tháp âm trầm kinh người, xương trắng răng cưa, xác ©.h.ế.† mục rữa ghê tởm, các q.∪.ỷ hồn vặn vẹo dữ tợn, làm người nhìn da đầu tê dại.
Cửa q.∪.ỷ tháp như miệng cự thú, trước cửa có rất nhiều răng nanh sắc bén.
Mao Ô Quy nói:
- Phong Phi Vân, ngươi thật sự định cứu Thanh Liên nữ thánh?
Phong Phi Vân cúi đầu nhìn Mao Ô Quy, hỏi lại:
- Ngươi sợ?
Mao Ô Quy cười khúc khích:
- Lão phu không sợ, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một việc. Nếu chuyện lão Ngư nói là thật thì rất có thể Thanh Liên nữ thánh là tình nhân của phụ thân ngươi. Cứu Thanh Liên nữ thánh ra, ngươi không sợ sau này bị mẫu thâni đánh?
Phong Phi Vân nói:
- Trong mắt ta thì nàng là một nữ nhân si tình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời vang tiếng sấm sét đì đùng, tầng mây đen kịt bị ánh sáng chói mắt chiếu rọi làm mỏng đi mấy phần.
Bùm!
Môt bóng người chật vật từ trên trời rớt xuống, đụng vỡ một thần điện, lảo đảo chạy nhanh ra khỏi phế tích, người đầy m.á.∪.
Là Vô Thường q.∪.ỷ chủ.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ bị thương rất nặng, q.∪.ỷ thể sắp tan biến. Vô Thường q.∪.ỷ chủ không còn bá đạo, uy nghiêm mà như con chó xuống nước.
Một con côn khổng lồ bay tới, †.h.â.ᥒ †.h.ể to lớn, vảy cứng rắn, cánh rộng lớn gần như che cả khung trời.
Côn biến th.à.ᥒ.h h.ì.ᥒ.h dạng lão nhân, có mấy phần tiên phong đạo cốt. Lão nhân vỗ chưởng đánh Vô Thường q.∪.ỷ chủ liên tục gào thét.
Một gốc tre xanh từ trên trời giáng xuống, lá tre bay lất phất rắc xuống ánh sáng xanh, biến thành nữ nhân áo xanh yểu điệu thanh tú, n.g.ự.© to, eo nhỏ.
Nữ nhân áo xanh nheo mắt sáng, lạnh lùng nói:
- Vô Thường q.∪.ỷ chủ, hôm nay là ngày ©.h.ế.† của ngươi.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ chạy trốn tới bên dưới q.∪.ỷ tháp, tóc tia bù xù rất chật vật.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ quỳ dưới q.∪.ỷ tháp, liên tục dập đầu van xin:
- Nữ thánh cứu ta!
Phong Phi Vân đứng dưới q.∪.ỷ tháp ngước lên nhìn, Vô Thường q.∪.ỷ chủ đang xin ai cứu?
Trong q.∪.ỷ tháp bộc phát q.∪.ỷ khí cuồn cuộn như nước lũ, mạnh mẽ hơn q.∪.ỷ khí trên người Vô Thường q.∪.ỷ chủ gấp mấy lần, làm l.ï.ᥒ.h h.ồ.ᥒ người sắp lìa khỏi xác.
Phong Phi Vân đứng quá gần nên bị q.∪.ỷ khí đè ép hộc m.á.∪:
- Phụt!
Phong Phi Vân văng ra ngoài, đụng thủng mấy thần điện, bay ra xa mấy chục dặm. Phong Phi Vân nửa quỳ trong phế tích, tay chống đất, mặt đất nứt ra khe hở.
Mắt Phong Phi Vân tràn ngập kinh hoàng, ngước nhìn q.∪.ỷ tháp.
Quá mạnh.
Trong q.∪.ỷ tháp giọng nữ nhân hư vô chứa âm khí lạnh lùng nói:
- Ta muốn tinh huyết đại thánh đâu?
Vô Thường q.∪.ỷ chủ quỳ dưới chân tháp, run bần bật, gã rất sợ nữ nhân trong q.∪.ỷ tháp.
- Tinh huyết... Tinh huyết đại thánh bị tôn hoàng cướp...
Nữ nhân trong q.∪.ỷ tháp lạnh băng nói:
- Vậy ngươi còn tác dụng gì?
Nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nàng rất dễ nghe.
Trên đời có nhiều nữ nhân giọng êm tai, nhưng thanh âm phát ra từ nữ q.∪.ỷ thì dù đẹp mấy cũng sẽ làm người ta sợ hãi.
Vô Thường q.∪.ỷ chủ không ngừng dập đầu xuống đất:
- Nữ thánh tha mạng, nữ thánh tha mạng...
Ai ngờ Vô Thường q.∪.ỷ chủ sẽ có lúc quỳ xuống, dập đầu?
Thanh Y nghe giọng nữ trong q.∪.ỷ tháp thì khuôn mặt đẹp tuyệt trần biến sắc, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm q.∪.ỷ tháp xương trắng âm trầm, m.á.∪ chảy đầm đìa.
Thanh Y nói:
- Người... Người là Thanh Liên tỷ tỷ.
Trong giọng nói của Thanh Y tràn ngập khó tin.
← Ch. 1718 | Ch. 1720 → |