Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0878

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0878: Náo ngươi long trời lỡ đất, ngươi có gan đi ra đi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Đối với người thường mà nói, nước cà rốt chỉ gay mũi, nhưng mà bắn vào đám ác q.∪.ỷ thì làm chúng kêu thảm tê tâm liệt phế.

Kêu thảm vang vọng khắp bụi cỏ âm linh, lập tức khiến Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương đang nghĩ ngơi trong bụi cỏ âm linh khổng lồ khổng lồ chú ý, hắn nghe được tiếng kêu thảm thì nhíu mày, nhưng mà sắc mặt của hắn đầy giận dữ ló đầu ra khỏi bụi cỏ âm linh khổng lồ, lần đầu hắn nhìn thấy hình ảnh làm hắn si ngốc.

Diệp Dương Thành hiện tại đang bắt đám q.∪.ỷ vật với khí thế ngất trời.

Diệp Dương Thành dùng trấn linh thuật với đám q.∪.ỷ vật đang tụ tập, hắn càn quét hơn mộ ngàn lệ q.∪.ỷ sơ giai, trung giai, cao giai vào trong Cửu Tiêu Thần Cách.

Không có nửa phần phản kháng, Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương hoảng sợ bỏ chạy, hắn không cách nào trở thành đối thủ của Diệp Dương Thành.

Bằng vào hắn và thủ hạ làm sao có thể là đối thủ của Diệp Dương Thành? Q.∪.ỷ Vương bị c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ cực kỳ dễ dàng, hắn không có ý niệm phản kích, lập tức hóa thành sương mù trốn đi, đối mặt với Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương, Diệp Dương Thành lười phản ứng tới hắn, chỉ là Q.∪.ỷ Vương sơ giai mà thôi, làm sao đặt trong mắt của hắn chứ?

Diệp Dương Thành đã là bán thần, cho nên tạo thành áp chế tuyệt đối với đám q.∪.ỷ vật.

Trước sau chưa tới ba phút, hắn lập tức càn quét đám lệ q.∪.ỷ sơ giai, trung giai, cao giai ở bụi cỏ âm linh này vào trong Cửu Tiêu Thần Cách.

Bốn phút sau, Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương vội vàng trở về, phía sau hắn còn không tới bảy mươi Q.∪.ỷ Vương, đa số là Q.∪.ỷ Vương sơ giai, chỉ có mấy Q.∪.ỷ Vương trung giai.

Theo lý thuyết thì đội hình như thế, Diệp Dương Thành thêm chút sức là dễ dàng c.h.é.ɱ g.ï.ế.✝ đám Q.∪.ỷ Vương này, nhưng hắn không làm như thế, mà là...

- Tới?

Diệp Dương Thành trong khi càn quét ngẩng đầu lên, vừa thấy hơn bảy mươi Q.∪.ỷ Vương hùng hổ lao tới, trên mặt tươi cười q.∪.ỷ dị, †.h.â.ᥒ †.h.ể biến mất vô ảnh vô tung, giống như sợ hãi bỏ chạy.

- Người đâu?

Bụi cỏ âm linh rậm rạp rách nát không chịu nổi, hương vị cà rốt cay nồng làm bảy mươi Q.∪.ỷ Vương nhíu mày.

Nhìn qua đám lệ q.∪.ỷ sơ giai, trung giai kêu thảm thiết, cũng không phát hiện ra tung tích của Diệp Dương Thành.

Hơn bảy mươi Qury Vương này có Q.∪.ỷ Vương trung giai nhíu mày, rất bất mãn nhìn Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương, nói:

- Ngươi không phải nói có người ở đây sao?

...

Nghe được đám Q.∪.ỷ Vương chất vấn, Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương há hốc mồm, trước khi rời đi hắn còn thấy thân ảnh mơ hồ của Diệp Dương Thành, vì sao ắn và đám Q.∪.ỷ Vương vừa tới thì hắn biến mất? Tên ác ma kia cho rằng Diệp Dương Thành bằng vào thực lực xé rách hàng rào không gian a! Hắn là cường giả, hắn... Hắn làm sao lại chạy đi? Chỉ bảy mươi Q.∪.ỷ Vương chỉ phụng lệnh cuốn lấy hắn thôi, hắn vì sao bị dọa chạy?

Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương bờ môi động động, không biết nên đáp thế nào, hắn giận tên Q.∪.ỷ Vương cao giai tức giận nói:

- Người đâu?

Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương bắt lấy một tên lệ q.∪.ỷ hỏi thăm, tên lệ q.∪.ỷ sắc mặt tái nhợt, không phải không chịu nổi Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương quát hỏi, mà là bị bóng người trên đỉnh đầu Bách Diễn Q.∪.ỷ Vương hù dọa.

Hắn run rẩy chỉ lên trời, vô cùng vội vàng hô:

- Hắn... Hắn ở trên kia...

- Tới một chuyến không dễ dàng, ta cũng phải xem những vật này có hữu hiệu với Q.∪.ỷ Vương hay không a.

Cầm bình m.á.∪ gà, Diệp Dương Thành vung vẫy về phía đám Q.∪.ỷ Vương vừa tới.

Áp lực khổng lồ ngưng tụ, bốn bình m.á.∪ gà hóa thành huyết vụ rơi lên người đám Q.∪.ỷ Vương.

- Ah ah ah ah ah...

M.á.∪ gà làm bảy mươi tên Q.∪.ỷ Vương đau đớn kêu thảm thiết, trên người có khói đặc bay lên cao.

Nhưng mà m.á.∪ gà trống có thể gây tổn thương cho đám Q.∪.ỷ Vương này, nhưng không thể g.ï.ế.✝ chúng.

Sau khi kêu thảm thiết qua đi, đám Q.∪.ỷ Vương sắc mặt dữ tợn nhìn qua Diệp Dương Thành rống giận.

- Xem ra m.á.∪ gà chỉ có hiệu quả trí mạng với lệ qủy, đối với ác q.∪.ỷ Q.∪.ỷ Vương thì chỉ gây tổn thương.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Dương Thành có khái niệm đại khái về m.á.∪ gà trống, mắt thấy bảy mươi Q.∪.ỷ Vương sắp nhào về phía hắn, hắn không khách khí lấy một thùng bí bảo ra.

- M.á.∪ gà không được, các ngươi nếm thử m.á.∪ chó đi?

Một thùng m.á.∪ chó lớn bị Diệp Dương Thành dội qua, hơn bảy mươi tên Q.∪.ỷ Vương thậm chí không thể chạy trốn, trên người khói đen cuồn cuộn, tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Hơn bảy mươi Q.∪.ỷ Vương không ngừng nhảy dựng lên, bị m.á.∪ chó xối lên người rất thê thảm, nhưng mà ác mộng của chúng chưa hết, Diệp Dương Thành lại lấy ra một thứ, nhắc nhở:

- Đây là chu sa trộn với tỏi, các ngươi nên hưởng thụ một chút đi.

Lời còn chưa dứt, lại một thùng chu sa với tỏi đã bị Diệp Dương Thành ném qua, trên bầu trời ánh sáng màu đỏ lập lòe, xinh đẹp vô hạn nói không nên lời.

- Ah aaaa...

CÒn chưa chờ tổn thương từ m.á.∪ chó giảm đi, trên bầu trời lại có bột phấn chu sa đỏ bừng giội qua.

Bảy mươi Q.∪.ỷ Vương cứ thế bị Diệp Dương Thành làm thí nghiệm.

- Thử nước tiểu đồng tử không? Đây chính là ta hao nhiều tâm tư vơ vét được, tuyệt đối là tinh khiết nhất, đừng lãng phí...

- Ah aha ah... Hỗn đản, ta g.ï.ế.✝ ngươi...

- Ah, nước tiểu đồng tử xem ra không hiệu quả với các ngươi, vậy thì xem cái này, m.á.∪ ưng, nói thật ra, ta chỉ có một thùng nhỏ, không có biện pháp, m.á.∪ ưng rất khó thu thập ah...

Bộ dáng tươi cười của Diệp Dương Thành biến mất, biến thành sát ý đậm đặc.

- Các ngươi không phải muốn đi thế giới bổn nguyên nô dịch địa cầu sao, ă.ᥒ †.h.ị.† ᥒ.g.ư.ờ.ï sống, uống m.á.∪ người sống? lão tử hôm nay sẽ cho các ngươi nếm thử đặc sản của thế giới bổn nguyên!

- Biết đây là cái gì không? Đây là bát quái kính chiết xạ ánh mặt trời, hương vị tự nhiên nha, đây là...

Trước sau chưa tới ba phút, hơn bảy mươi Q.∪.ỷ Vương bị thủ đoạn của Diệp Dương Thành tra tân hấp hối.

Tới lúc này Diệp Dương Thành mới có thể xác định, những thứ này có thể g.ï.ế.✝ Q.∪.ỷ Vương, nhưng mà quá trình rất rườm rà, tiêu hao rất lớn, căn bẳn không có khả năng tạo ra sát thương to lớn gì đó.

Nhưng không thể phủ nhận một điểm, những thứ này tuyệt đối là pháp bảo chà đạp Q.∪.ỷ Vương, đám Q.∪.ỷ Vương bị thủ đoạn của hắn làm lăn lộn trên đất, không ngừng kêu thảm thiết!

Diệp Dương Thành chú ý tới tên Q.∪.ỷ Vương cầm đầu đang định chạy đi, lẩm bẩm:

- Được rồi, cho các ngươi giải thoát.

Thu phục? Diệp Dương Thành không có cảm tình gì với ác q.∪.ỷ cấp Q.∪.ỷ Vương, huống hồ nói thu phục linh bộc thần sứ cũng phải xem tâm tình.

Diệp Dương Thành trắng trợn tập kích cứ điểm q.∪.ỷ vật, tin tức này nhanh chóng lọt vào tai Xích Mi Q.∪.ỷ Đế, nghe nói Diệp Dương Thành mang theo các loại vật phẩm dương cương tới âm tào đ.ị.⩜ p.h.ủ tùy ý làm bậy, Xích Mi Q.∪.ỷ Đế lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Cho hắn náo đi, phân phó xuống, triệu tập tất cả lệ q.∪.ỷ cao giai và bộ hạ lại, tụ tập ở nơi này là được.

Với tư cách Q.∪.ỷ Đế đỉnh phong trong suốt mấy ngàn năm qua, Xích Mi Q.∪.ỷ Đế sao không nhìn ra tâm tư của Diệp Dương Thành? Không phải chính là bức hắn ra tay hay sao? Đường đường tránh né cường giả bán thần thì chẳng có gì mất mặt cả, ©.h.ế.† mấy Q.∪.ỷ Vương, lệ q.∪.ỷ thì có là gì, Xích Mi Q.∪.ỷ Đế căn bản không đặt trong lòng.

Chương (1-1103)